4189
Kiều Hy đứng thừ ra, nhìn ngực anh một cách lúng túng, liền lùi lại một bước.
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu nhanh chóng vươn tay ôm lấy eo cô, cô ấy không lùi được.
"Quyến rũ tôi?"
Người đàn ông nhìn xuống cô và ánh mắt của anh bị như thiêu đốt.
"Tôi không có, lúc nãy tôi đứng không vững thôi!”
Kiều Hy nhận ra ngọn lửa trong ánh mắt của Lục Lập Tiêu rất nguy hiểm, cô nhanh chóng bỏ máy sấy tóc xuống, muốn mở tay anh ra: “Anh … ôm tôi làm gì?”
"Lúc nãy tôi không phải nói rồi sao, người đàn ông thấy người phụ nữ vừa mới tắm ... sẽ nghĩ gì?”
Lục Lập Tiêu ôm cô thật chặt, khiến cơ thể cô gái dường như dính toàn bộ vào anh ta, cảm giác được hơi thở và cơ thể của nhau một cách chân thật.
Kiều Hy cảm thấy hơi thở ngắn và gấp của anh ta, cơ thể anh ấy rất nóng, nhưng phản ứng cụ thể đó ... không có!
"Không phải tôi muốn tắm ở chỗ anh, là anh ép tôi, không thể nói là tôi cố tình quyến rũ anh được? Vã lại anh với người đàn ông bình thường có kết cấu khác nhau, tôi không dám khiêu chiến đâu!”
Sao mà Lục Lập Tiêu nghe không ra những lời này của Kiều Hy có ý mỉa mai anh ta?
"Ý cô là tôi không phải là đàn ông? Có vẻ như tôi phải chứng minh điều đó với cô!”
Khi người đàn ông nói xong, anh trực tiếp hôn môi cô gái.
Kiều Hy muốn chống cự, vùng vẫy, Lục Lập Tiêu nắm sau gáy cô, ép cô chấp nhận nụ hôn của anh.
Tay kia của anh từ từ hạ xuống từ eo cô gái, đi vào từ phía dưới chiếc áo sơ mi …
Sau đó, tôi cảm thấy rằng cô gái dưới cơ thể anh run rẩy, và thậm chí Lục Lập Tiêu cũng giật mình.
"Cô không mặc ..."
Mặt Kiều Hy đỏ bừng ngay lập tức, nghiêm trọng hơn là cô ấy cảm thấy ... người đàn ông này đã có phản ứng!
Lúc không có phản ứng thì đã nguy hiểm như vậy, có phản ứng thì chẵn phải sẽ ăn sạch cô sao?
"Thả tôi ra … tôi phải đi về …”
"Cô bên trong không mặc gì hết còn muốn đi về đâu?”
Có sự giận dữ trong mắt Lục Lập Tiêu, đồng thời cũng có một chút sắc màu lạ trong đó.
Con cáo nhỏ trong tay anh ta này qur thật quá hấp dẫn, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ này sẽ đi đến bên người đàn ông khác, anh ta lại chịu không nổi.
Bàn tay của người đàn ông không nỡ lấy ra, anh trực tiếp đè cô gái lên giường phía sau anh.
Kiều Hy bị sốc bởi những cử động đột ngột của anh, và nhanh chóng đưa tay chống lại anh ta, lo lắng nói: "Tôi là người phụ nữ của cháu trai anh!"
"Tôi không quan tâm!"
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, chỉ có một ý nghĩ trong đầu anh, muốn có cô.
Mặc dù … lần đầu tiên của cô ấy không phải của mình.
Ngay cả khi cô đã đi theo những người đàn ông khác qua, vẫn không thể ngăn được ý muốn có cô trong lòng anh.
Người đàn ông đã nhịn trong hai mươi sáu năm, khi bùng phát sẽ là rất khủng khiếp.
Lục lập Tiêu đã không thể chờ đợi để cởi áo sơ mi của cô gái, hôn lên xương đòn xinh đẹp của cô ấy ...
"Sắp ăn cơm rồi, anh không sợ mọi người đợi mình bên dưới sao?” Kiều Hy hỏi.
"Hãy để họ chờ đợi!" Anh nói một cách ngạo mạn.
"Nhưng căn phòng này không được cách âm ..."
"Vì vậy, một lát cô phải chú ý, đừng rên to quá.”
Kiều Hy: "..."
Tên khốn này lấy lý do anh ta vừa nói để chặn anh ta, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Trong lòng Kiều Hy vừa xấu hổ vừa lo lắng, cô ấy đối mặt với Lục Lập Tiêu, sự chênh lệch quá lớn về sức mạnh, hoàn toàn không có sức kháng cự.
Nhưng ... Cô lại không thể không làm gì mà để bị ăn như vậy.
Thôi, đã làm thì làm cho chót, cô dùng cách đối phó với Diêu Tân Viễn mà đối phó với anh ta.
Cô gái cắn răng, cẩn thận đặt tay lên đầu giường, mò mẫm thấy một vật nặng tròn, cô cầm lên, đập mạnh vào sau gáy Lục Lập Tiêu.
‘Cốc’, vật nặng đập lên đầu người đàn ông, nhưng anh ấy không ngất đi như cô mong muốn.
Thay vào đó, anh ngẩn đầu lên, nhìn cô chằm chằm: “Cô muốn làm gì?”
"Tôi ..."
Kiều Hy liếc nhìn vật nhựa trên tay, trong lòng trong tim chỉ một chữ hận!
Tại sao lại khác với ti vi hay tiểu thuyết vây? Sau gáy của con người không phải bị đập một cái là ngất đi sao?
Kiều Hy bĩu môi, những ngón tay run rẩy của cô nắm chặt cái đồng hồ báo thức, nhìn Lục lập Tiêu một cách lo lắng và sợ hãi.
Người đàn ông này dường như tức giận khi bị cô ấy đánh, liệu anh ta có đánh cô không? Cô sợ đau ...
Tuy nhiên, vào lúc này, đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Cả người của Kiều Hy giống như được giải cứu, nhân lúc Lục Lập Tiêu thừ người, cô chui ra, muốn chạy đi mở cửa để chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, tay cô chỉ vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị một bàn tay lớn bắt lại.
Khi cô gái cắn răng vật lộn, thì bị sức của mình phản lại mém văng vào cánh cửa. May mà Lục Lập Tiêu kịp thời giữ cô trong vòng tay, dùng thân thể mình ngăn giữa cô và cánh cửa, tạo ra một tiếng ‘đùng’.
Thẩm Thiếu Khiêm nghe thấy tiếng động lạ bên trong, nói: “Lục thiếu gia, có trong đó không?”
Nghe giọng nói của anh, Lục Lập Tiêu nhíu mày, tay nắm lấy Kiều Hy trở nên chặt hơn.
Anh lấy một cái quần con đàn ông từ vali của mình và đưa nó cho cô gái: "Mặc nó vào!”
Tuy nhiên, Kiều Hy thừ người ra nhìn anh … cô mới đánh anh xong, còn tưởng sẽ bị la mắng. Hóa ra anh ta chộp lấy cô ấy chỉ để cho cô ấy mặc cái này?
"Tôi chưa mặc qua!” Thấy cô không nhân, Lục Lập Tiêu nhấn mạnh một câu, “Chẵn lẽ cô muốn không mặc gì mà đi ra gặp người ta sao?”
Có đỡ hơn là không có.
Kiều Hy suy nghĩ một lúc, cô lấy quần.
Quần trong của Lục Lập Tiêu khá lớn, cô mặc vào như mặc quần nóng.
Nhưng người đàn ông nhìn thấy đôi chân mảnh mai của cô lộ ra, vẫn không thể yên tâm, lấy ra quần short mà anh thường mặc đi tập thể thao và đưa cô: “Mặc cái này luôn.”
Quần bó sát cũng đã mặc rồi, Kiêu Hy không ngại mặc thêm cái này, cô nhận lấy và mặc lên người.
Quần của anh ấy có thể được sử dụng để làm một chiếc váy cho cô luôn rồi. Cô gái cũng làm một cái nơ ở áo sơ mi nam trên cơ thể của mình, buộc nó theo phong cách eo cao.
Mặc dù cách phối đồ này có chút lộn xộn, nhưng cũng có chút cảm giác thời trang lạ.
Bản thân cô cũng hài lòng như vậy, cô nhanh chóng nhân lúc Lục Lập Tiêu đang kéo dây kéo vali của mình mà quay người chạy mất.
Khi cô gái mở cửa, thấy Thẩm Thiếu Khiêm đang đứng bên ngoài cửa.
Khi đối phương nhìn thấy cô ấy từ phòng Lục Lập Tiêu bước ra, anh mở to mắt ngạc nhiên: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Kiều Hy không quan tâm những gì anh ta nói, , cũng không nói chuyện với anh ta, đi vòng qua anh và rời đi.
Tuy nhiên, Thẩm Thiếu Khiêm đột nhiên nắm lấy bàn tay của cô và hỏi: "Tôi hỏi cô chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại đi ra từ trong phòng Lục thiếu gia, còn mặc quần áo của anh ấy? hai người đã làm gì lúc nãy?”
"Anh có bệnh hả, tôi làm gì thì liên quan gì đến anh?”
Bây giờ tâm trạng Kiều Hy đang rất xấu, cô cảm thấy tất cả những người đàn ông mà cô gặp đều bệnh hoạn.
Lục Lập Tiêu lúc nãy cũng chất vấn cô ấy với Diêu Tân Viễn đã làm gì? Nhưng Thẩm Thiếu Khiêm dựa vào đâu mà chất vấn cô?
"Như anh đang nghĩ, tôi là một con hồ ly tinh quyến rũ hết cháu trai họ rồi đến chú họ. Vì vậy, Thẩm đại thiếu gia, anh nên buông tay nhanh đi, đừng để tôi sau khi quyến rũ em trai anh xong lại đến anh, hút hết tinh khí của anh, uống hết máu của anh!” Kiều Hy dọa anh ta.
Khi Lục Lập Tiêu bước đến cửa thì nghe thấy những lời bậy bạ của cô gái, anh hơi nhếch môi lên.
Nhưng ánh mắt của anh rơi vào bàn tay của Thẩm Thiếu Khiêm đang nắm tay của Kiều Hy, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Thấy anh ta, Thẩm Thiếu Khiêm không thể không buông tay Kiều Hy ra.
Cô gái vội vã nhân cơ hội chạy đi.
Xét cho cùng, cô ấy vẫn đang mặc trang đồ của Lục Lập Tiêu, không thể đi gặp ai, cô đến tìm Khả Tâm mượn đỡ một bộ đồ trước.
Thẩm Thiếu Khiêm cứ nhìn theo hướng rời đi của Kiều Hy, nói với Lục Lập Tiêu: “Lục thiếu gia, anh không phải đem cô bé cho Diêu Tân Viễn rồi sao? Vậy lúc nãy hai người ở phòng làm gì vậy?”
"Có vẻ như điều này chẳng liên quan gì đến anh cả." Lục Lập Tiêu nói một cách lạnh lùng.
“Sao lại không liên quan?” Thẩm Thiếu Khiêm phản biện: “Dù sao thì tôi với cô ấy cũng quen biết!”
Sau một buổi chiều, Thẩm Thiếu Khiêm đã suy nghĩ kỹ rồi.
Dù Lục Lập Tiêu có bỏ rơi cô gái, anh cũng không muốn thấy cô gái theo tên Diêu Tân Viễn đó.
Một người không chịu nổi cô đơn, đi đâu cũng gây sự như cô ấy, tốt nhất là để cô ấy bên cạnh mình, như vậy anh ấy có thể coi chừng cô, không cho cô làm hại đến người khác.
Giống như cuối cùng cũng tìm ra lý do, Thẩm Thiếu Khiêm nói với Lục Lập Tiêu: “Hay là, anh đem Kiều Hy cho tôi đi?”
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của Lục Lập Tiêu lóe lên sự sắc nét, anh ngước lên và hỏi anh ta: "Dựa vào đâu?”
"Tôi … tôi không lấy không đâu, tôi có thể mua!” Thẩm Thiếu Khiêm đề nghị, “Lục thiếu gia, tôi biết anh không thiếu tiền. Nhưng cái dự án vật liệu xây dựng mà Thẩm gia chúng tôi hợp tác với anh, tôi sẵn sàn nhường cho anh hai phần lợi nhuận?”
Lục Lập Tiêu đột nhiên nheo mắt nhìn anh: "Anh đồng ý lấy lợi nhuận gần trăm triệu một năm để đổi lấy cô ấy? Tại sao?”
Thật ra thì ngay cả Thẩm Thiếu Khiêm cũng không biết tại sao.
Tiền bạc với anh ta xưa giờ là vật ngoài thân, anh ta không xem trọng, nên bình thường anh ta ăn chơi đều rất hào phóng.
Dù sao thì tiền là dùng để tiêu mà!
Việc mua một trò tiêu khiển cũng gần như giống vậy, nếu dùng để mua cô ấy thì … những ngày tháng sau này sẽ rất thú vị.
"Không có lý do gì cả, tôi chỉ thấy buồn chán, muốn mua một cô gái để chơi! Con bé đó năm xưa lừa gạt tình cảm của em trai tôi, tôi sẽ không tha chó nó dễ dàng vậy đâu. Cứ cho là một giao dịch giữa tôi với anh đi, đưa quyền xử lý cô bé đó cho tôi!” Thẩm Thiếu Khiêm nói.
Nghe vậy, mặt Lục Lập Tiêu chùng xuống: “Kiều Hy không phải sản phẩm mua bán, tôi cũng sẽ không giao dịch với anh.”
"Nhưng Lục thiếu gia, anh đưa nó cho Diêu Tân Viễn có lợi ích gì? Anh biết rõ đức tính của thằng đó, Kiều Hy đi theo thằng đó sẽ không vui đâu.”
"Vậy anh có đức tính gì?”
"Ít nhất, tôi không như thằng đó, chỉ biết ăn chơi, cờ bạc, gái gú, còn cưỡng bức phụ nữ nữa. Kiều Hy nếu theo tôi, tôi sẽ mua một căn nhà cho cô ấy ở. Chỉ cần cô ấy ngoan ngoãn nghe lời, sau này tôi sẽ không bạc đãi cô ấy. Dù cho tôi có cưới Thái Lộ đi nữa, mỗi tuần tôi cũng sẽ ở với cô ấy ít nhất hai ngày …”
Tôi không biết tại sao, Lục Lập Tiêu càng nghe những lời của Thẩm Thiếu Khiêm thì càng tức giận.
Trước đây, họ là bạn thân đã lớn lên cùng nhau, mặc một chiếc quần từ khi còn trẻ.
Nhưng gần đây, sao anh càng nhìn anh ấy càng thấy ghét anh ấy?
"Đủ rồi!"
Cuối cùng Lục Lập Tiêu cũng không thể nhịn nổi mà ngắt lời anh. Cảm ơn các bạn đọc giả đã ủng hộ, cảm ơn các bạn ~~~~