4183
Lúc thấy cái cà vạt nằm trong thùng rác, Kiều Hy lòng đau như cắt.
Đó là tiền mà cô ấy làm việc cực khổ để kiếm được, dù có không thích thì cũng không nên chà đạp nó như vậy!
Ba ngàn tệ! Đây là tiền chi tiêu đủ cho đám trẻ trong trại mồ côi trong ba tháng.
Và vì số tiền này, cô còn phải trả giá bằng cả sự trong sạch của mình.
Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy sao nó không đáng giá như vậy?
Món quà được mua bằng tiền khó nhọc mà kiếm được, tâm ý của cô ấy … chỉ để cho chó ăn.
Và mất đi nhiều như vậy, cuối cùng rơi vào cảnh bị chê bai, bị từ bỏ.
Đây là tại vì sao chứ?
Cô gái tự cười chế giễu mình, không nhìn chiếc cà vạt nữa, bước chân đi tiếp.
Kết quả là khi cô chưa ra khỏi cửa đã bị Diêu Tân Viễn ngăn lại.
Hôm qua, vụ việc của Lục Mộng Thái làm lớn chuyện như vậy, Kiều Hy biết trước là sẽ bị anh ta phát hiện, cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
"Kiều Hy ... phải không?" Cậu bé đó chắp tay sau mong, đi một vòng quanh cô gái với vẻ đắc ý, “Từ hôm nay, cô là người của bổn thiếu gia!”
"Anh nói cái gì?”
"Cô vẫn không biết sao? Bà tôi đã đồng ý tặng cô cho tôi."
"Anh nói tôi bị tặng cho anh, không thể nào!” Kiều Hy không tin.
"Sao lại không? Biết tại sao cô không bị gởi trả về Kiều gia không? Đó là kết quả của việc hôm qua tôi cầu xin cho đó, nếu không thì người phụ nữ không đứng đắn như cô đã sớm bị chú tôi hành chết rồi!” Diêu Tân Viễn dọa cô, “Tuy co bị chú họ tôi chơi qua nhưng tôi không chê cô, tôi thích loại mà muốn mà không có, không chịu nổi sự cô đơn như cô. Yên tâm, chỉ cần cô hầu hạ tôi cho tốt, sau này tôi về thủ đô có thể đưa cô đi cùng, cho cô ăn ngon mặt đẹp.”
Nghe những gì anh ta nói không giống là nói dối, Kiều Hy đột nhiên cảm thấy sợ.
Cô ấy bị tặng cho Diêu Tân Viễn, Lục Lập Tiêu có biết không?
Hay là anh ấy không chỉ biết mà đây chính là ý của anh ta.
Anh ta nghĩ cô ấy đã Thẩm Thiếu Khiêm làm nhục rồi nên anh ghét cô.
Không chỉ bỏ cà vạt cô tặng anh, mà còn đem cô cho người đàn ông khác để chà đạp!
Trái tim của Kiều Hy giống như bị đâm nhiều nhát dao, có nước lạnh cứ tưới vào những vết dao cắt đó, khiến cô vừa đau vừa lạnh, khó chịu đến ngạt thở.
Diêu Tân Viễn thấy vẻ mặt cô khó chịu, tưởng cô sợ vì bị mình dọa, tiếp tục nói: “Vì vậy, cô biết bây giờ người chóng lưng mới của cô là ai rồi chứ? Còn không làm hài lòng tôi, để tôi hôn một cái trước!”
Thấy người đàn ông đến gần cô, cô bước lùi lại, đá vào thân dưới của Diêu Tân Viễn, đẩy anh sang một bên và nhanh chóng chạy ra khỏi cửa sau.
"A!" Diêu Tân Viễn bụm lại thân dưới của mình, nghiến răng nói, “Đồ đàn bà thúi, mạnh mẻ vậy! Đợi tôi bắt được nhất định phải chơi cho nó chết!”
——
Lục Lập Tiêu chạy bộ buổi sáng về, đầu tiên anh đến xem phòng bên cạnh đang đóng kín cửa rồi mới vào phòng của mình.
Người đàn ông lấy một cốc nước, rót nửa cốc nước, lấy chai thuốc ra khỏi ngăn kéo và đổ ra hai viên thuốc mất ngủ rồi uống.
Gần đây không ôm con bé, anh ấy cứ bị mất ngủ, tâm trạng cũng cứ không được vui.
Xoa xoa huyệt thái dương hôm nay vốn đã không thoải mái, Lục Lập Tiêu mở tủ quần áo ra, chọn một chiếc áo sơ mi trắng và một bộ đồ tây màu đen, mở hộp phụ kiện, nhìn vào cà vạt của anh ấy.
Khi không thấy cái cà vạt màu đỏ ren ốc, vẻ mặt của người đàn ông thay đổi.
Anh ra ngoài, đúng lúc gặp bà Vương, người đang thu gọn tầng hai.
"Bà Vương, có phải bà đã dọn dẹp qua phòng cho tôi?”
"Đúng vậy, câu chủ … có chuyện gì vậy?”
"Cà vạt đỏ tôi đặt ở đây, nó đâu rồi?”
"À, cái đó … tôi đem bỏ nó giúp cậu rồi! Cậu chủ không phải vốn chỉ dùng cà vạt của hermes thôi sao, tôi thấy cái cà vạt đó là đồ giả, chất lượng cũng không tốt, nên giúp cậu bỏ nó đi rồi!”
"Ai cho bà bỏ đồ của tôi?” Lục Lập Tiêu đột nhiên giận dữ, “Bỏ đâu rồi?”
"Chỉ trong thùng rác ở sân sau, cậu có muốn tôi đi nhặt nó về cho cậu không?”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu chạy ngay xuống cầu thang.
Thấy phản ứng của anh ấy rất nghiêm trọng, bà Vương nhanh chóng theo sau với sự sợ hãi.
Sau đó tôi thấy cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc xuất hiện, người thiếu gia có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng với thân phận tôn quý đang lục lọi thùng rác sân sau bằng tay không.
Khi cuối cùng anh tìm thấy sợi cà vạt trong thùng rác hôi thối, Lục Lập Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông nhìn những vết dơ trên cà vạt, anh dặn người hầu đứng sau anh: “Giúp tôi đem rửa sạch cái này, đừng làm hư đấy.”
"Vâng!"
Bà Vương nhận lấy nó từ đằng sau, liếc nhìn Lục Lập Tiêu với ánh mắt kỳ lạ.
Một chiếc cà vạt giả, sao cậu chủ lại quý nó đến như vậy?
"Kiều Hy đâu?” Lục Lập Tiêu đột nhiên hỏi.
"À ... Kiều tiểu thơ đi học từ sớm rồi!”
Bà Vương nhớ phu nhân đã dặn, không được nói với thiếu gia những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
......
Giờ nghỉ trưa, trên đường đi đến nhà ăn của trường, Kiều Hy bị Kiều Chi cảng đường.
"Nghe nói cô dạo này rất khá hả! Mời được Lục Lập Tiêu làm khách mời, còn kêu anh ta chóng lưng cho cô. Xem ra phụ nữ hầu hạ đàn ông trên giường tốt thì muốn gì được nấy.” Kiều Chi nói một cách mỉa mai.
Lần trước, Lục Lập Tiêu thừa nhận trong cuộc phỏng vấn rằng họ là bạn trai – gái của nhau, việc này đã đồn khắp trường.
Bây giờ ngay cả trường học bên cạnh cũng biết Lục Lập Tiêu đến làm khách mời phỏng vấn và bảo vệ Kiều Hy như thế nào.
Như vậy, mọi người đều tưởng cô có danh phận, là bạn gái Lục Lập Tiêu, không ai còn dám khinh thường cô.
Nhưng họ đều không biết, mọi thứ giờ đã khác.
Tâm trạng Kiều Hy không tốt, không muốn dây dưa với Kiều Chi, chỉ cười lạnh lùng: “Chó tốt không cản đường, cô có chuyện gì không?”
"Cô dám chửi tôi? Xem ra có người chóng lưng rồi, đủ lông đủ cánh mà bay rồi phải không”
Kiều Chi như muốn trút giận, nhưng đột nhiên như lại nhớ ra điều gì đó, “Cô không sợ tôi không vui, không nói cho cô biết thông tin về cái anh Dịch Thần của cô hả?”
Khi nghe cái tên quen thuộc này một lần nữa, khuôn mặt Kiều Hy biến sắc: “Cô có thông tin cảu anh Dịch Thần?”
"Đúng vậy! Nhưng mà tôi nghĩ, bây giờ cô đã có Lục Lập Tiêu rồi, chắc chắn sẽ không nhớ đến cậu bé nghèo khổ ở trại mồ côi năm xưa đâu nhỉ? Thư cậu ta gởi cô, xem ra cũng không cần nữa.”
"Anh Dịch Thần có gửi thư cho tôi, ở đâu?” Kiều Hy nắm chặt tay Kiều Chi mọt cách kích động.
"Buông ra!”
"Không buông, nói tôi nghe bức thư ở đâu?”
"Cô không buông ra thì làm sao tôi lấy cho cô?”
Nghe thấy Kiều Chi nói vậy, Kiều Hy mới buông tay.
Tuy nhiên, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Kiều Chi, cô sợ cô ấy giở trò.
Nhưng cô ấy chỉ lấy thư từ chiếc túi LV của cô ấy đưa cho Kiều Hy, không thấy dấu hiệu gì của việc giở trò.
Nhìn vào nét chữ trên bìa thư, rât giống nét chữ của anh Dịch Thần, Kiều Hy nhanh chóng với tay lấy, và không thể đợi để mở nó ra.
"Kiều Hy, cô thật đê tiện, đã có Lục Lập Tiêu rồi còn nhớ về người đàn ông khác. Cô muốn tất cả đàn ông đều phải theo cô phải không” Kiều Chi mỉa mai.
Nghe vậy, Kiều Hy cũng không đôi co với cô.
Cô chỉ xác nhận rằng có nội dung trong bao thư mà mình lấy được thì quay người rời đi.
Vì vậy, cô không nhìn thấy một nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt Kiều Chi sau khi cô quay người.
Đến khi trở lại lớp học, Kiều Hy mới lấy lá thư ra với một tâm trạng bồn chồn.
Sau một thập kỷ, cuối cùng cô đã nhận được thư của anh Dịch Thần.
Chữ viết trong thư thật đẹp, đúng là nét chữ của anh Dịch Thần rồi, xem ra Kiều Chi không có lừa cô.
Nội dung của bức thư đại khái là kể về hiện trạng của anh ta những năm gần đây ở thủ đô cũng khá tốt, vã lại … anh ta hy vọng cô đi tìm anh ấy.
Kèm với lá thư trong bao thơ là một tấm vé máy bay, giờ khởi hành là sáu giờ chiều nay.
......
"Tiểu Kiều, bà đi đi! Trại mồ côi bà không cần lo, tui sẽ chăm sóc thay bà, cửa hàng online tui cũng sẽ giúp bà trông coi.” Từ Khả Tâm nói, “Ít nhất đến thủ đô, bà có thể bắt đầu lại từ đầu, khỏi cần bị người ta bắt nạt! Bây giờ thấy vết thương trên mặt bà, nghe nói tối qua bà lại bị người ta vu khống, tui thật thương xót cho bà!”
Lắng nghe lời của Từ Khả Tâm, lại nghĩ đến cái cà vạt bị Lục Lập Tiêu bỏ đi hồi sáng, trong lòng Kiều Hy đã có quyết định.
Hoặc nói đúng hơn là cô ấy không có lựa chọn nào khác.
Nam Thành ngoài những đứa trẻ của trại trẻ mồ côi và Từ Khả Tâm thì không có gì đáng để cô lưu luyến nữa.
Vã lại nếu hôm nay cô không đi, thì sẽ bị gửi cho Diêu Tân Viễn … hoặc gửi về nhà Kiều gia, sau đó lại bị Kiều gia gửi đến người có quyền có thế nào đó.
Cô ấy thực sự chán với việc bị người khác sắp xếp, chán với cuộc sống không thể tự chủ này.
Cũng chán với thành phố mà không cho cô ấy bất cơ hội nghỉ ngơi nào này!
Giống như Từ Khả Tâm nói, cô ấy muốn thay đổi địa điểm và làm lại từ đầu ...
Năm giờ chiều ------
Kiều Chi đến tập đoàn Lục Thị, nhưng quầy lễ tân ngăn cô lại.
"Tôi có chuyện muốn gặp Lục Tổng của mấy người!”
"Có rất nhiều người muốn gặp Lục Tổng, cô phải hẹn trước ba tháng mới gặp được!”
"Nhưng tôi có chuyện gấp, người phụ nữ của anh ta sắp trốn rồi!” Kiều Chi hét lên, “Để máy bay bay mất thì cô có chịu trách nhiệm nổi không?”
Nghe vậy, người phụ nữ ở bàn lễ tân nhìn Kiều Chi với ánh mắt quan tâm kẻ tâm thần.
Ai mà không biết Lục Tổng có vấn đề về mặt đó, làm sao lại có phụ nữ? người này rõ ràng cố ý gây sự mà.
Lễ tân đang chuẩn bị kêu bảo an ném Kiều Chi ra ngoài, đột nhiên một người đàn ông nho nhã, đeo mắt kính đi đến.
"Trợ lý Trương!" lễ tân nhìn thấy người đàn ông và ngay lập tức đứng lên một cách trang trọng.
Trương Trăn đi đến trước mặt Kiều Chi, hỏi: “Vị tiểu thơ này, những lời lúc nãy của cô có ý gì?”
Kiều Chi lờ anh đi, nhưng thấy người đàn ông mặc bộ đồ đen đứng đằng sau Trương Trăn, liền vội vã chạy qua: "Lục Tổng, em đến báo tin cho anh, Kiều Hy … Kiều Hy sắp bỏ trốn rồi!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhíu mắt, dường như không hiểu cô ấy nói gì.
"Em nói thật, con hồ ly tinh Kiều Hy đang định bỏ trốn với người khác! Anh nhất định phải tin em, gian phu chính là người con trai hồi xưa cô ấy quen ở trại mồ côi, tên là Dịch Thần. Hai người họ giang díu với nhau từ nhỏ, sau này Kiều Hy bị nhà em nhận nui, người đàn ông đó mỗi năm vẫn viết thư cho nó nữa!”
Khuôn mặt ngàn năm bất biến của Lục Lập Tiêu đã biên sắc sau khi nghe cái tên ‘Dịch Thần’, anh hỏi cô: “Cô ấy ở đâu?”
"Bây giờ cô ấy đã ở sân bay rồi, Lục Tổng …”
Lục Lập Tiêu không nghe những lời tiếp theo của cô, sắc mặt đã rất nghiêm trọng, sải bước ra khỏi cửa công ty.
Trương Trăn vội vã theo sau anh ta.
Khi lên xe, chỉ nghe anh ta nói một cách khẩn trương: “đi sân bay!"