4179
Lục Lập Tiêu vẫn bình tĩnh, Từ Khả Tâm đi sau lưng anh ta, thấy người mở cửa là một người đàn ông chỉ đang mặc một chiếc khăn tắm, cô đột nhiên hét lên ngạc nhiên: "Á! Anh là ai?”
"Lục thiếu gia, anh đến đúng lúc lắm!” Thẩm Thiếu Khiêm nói một cách gợi ý và liếc nhìn chiếc giường bên trong phòng.
Lục Lập Tiêu liếc nhìn anh lạnh lùng, siết chặt mặt, dây thần kinh của anh căn thẳng, bước vào trong phòng.
Đi qua lối vào, thì thấy trên chiếc giường đôi trong căn phòng, một cô gái ngồi trên giường ôm một cái chăn, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt bối rối.
"Tiểu Kiều ..."
Từ Khả Tâm bước vào theo sau Lục Lập Tiêu, ngạc nhiên thấy Kiều Hy đang ngồi trên giường với quần áo rối bời, cô lại nhìn Thẩm Thiếu Khiêm với chiếc khăn tắm quấn trên người, không thể tin vào mắt mình.
Khi cô nghe thấy giọng nói của cô, Kiều Hy dường như tỉnh lại, thấy Lục Lập Tiêu ở đây, mặt cô nhợt nhạt hơn, siết chặt cái chăn trước mặt cô.
“… Chuyện gì đã xảy ra?” Từ Khả Tâm hỏi.
Lục Lập Tiêu cũng nhìn chằm chằm vào cô ấy, ánh mắt anh sắc bén như thể có thể xuyên thấu làn da cô.
Nhưng Kiều Hy vẫn không mở miệng, răng trên cắn môi dưới đến mức môi dưới như muốn chảy máu, cũng không nói nên lời nào, vai cô run rẩy nhẹ.
Thay vào đó, Thẩm Thiếu Khiêm mở miệng trước: “Lục thiếu gia, con bé này tôi chơi qua rồi! Cảm giác thật tuyệt vời!”
Nghe vậy, trán Lục Lập Tiêu hiện lên những cái gân xanh, vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Hy. Anh đang chờ cô mở miệng nói, chờ cô phủ định nó!
Tuy nhiên, cô gái vẫn cắn răng và không nói gì, cũng không dám nhìn anh.
Cô ấy không nói gì, nhưng cô cũng không phủ định nó!
Đôi mắt của cô gái lóe lên, phần trắng của đôi mắt có nhiều nét màu đỏ, dường như cô đang muốn khóc, nhưng cô cố nhịn, không để rơi nước mắt, cô không muốn khiến tình hình của mình lúc này xấu hơn.
Trong lòng Lục Lập Tiêu đã có sự phán xét, anh thu hồi ánh mắt, không nhìn cô nữa, chỉ nói một câu lạnh lùng: “Mặc quần áo vô!”
Sau đó, Lục Lập Tiêu bước ra khỏi phòng, Thẩm Thiếu Khiêm cũng bước theo anh ta đi ra ngoài.
Đi đến trước cửa, trước giá phơi đồ, Thẩm Thiếu Khiêm cố ý lấy xì gà và bật lửa.
Đi đến cửa, chăm cho bản thân một điếu, đưa một điếu khác cho Lục Lập Tiêu: “Làm một điếu?”
Nghe vậy, ánh mắt Lục Lập Tiêu đóng băng ngay lập tức, anh siết chặt nắm đấm và đấm về phía người đàn ông bên.
Thẩm Thiếu Khiêm bị sốc bởi hành động bất ngờ của anh ta, né tránh không kịp, chịu hết một cú đấm của anh ta, cơ thể lao ra sau.
Anh ấy chưa bao giờ thấy sự bùng phát như vậy của Lục Lập Tiêu, anh không cam tâm: “Lục thiếu gia, mình là anh em cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ đỏ mặt đánh nhau qua, anh vì một người phụ nữ mà đánh tôi sao?”
Đôi mắt của Lục Lập Tiêu đỏ bừng, một tay nắm lấy cổ anh, tay còn lại siết chặt nắm đấm kêu rắc rắc: “Đó là người phụ nữ của tôi, ai cho anh động đến cô ấy?”
"Tôi chỉ muốn anh thấy rõ bộ mặt thật của cô ấy, cô ấy là người mà thằng đàn ông nào cũng có thể chơi, anh đừng bị cô ấy lừa nữa!”
"Tôi nhìn nhận cô ấy như thế nào là việc của tôi!”
"Nhưng tôi là anh em của anh mà ..."
"Sau này không phải nữa!”
......
Hai người đàn ông bên ngoài cửa đấu đá nhau, trong phòng thì rất là yên tĩnh, yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi trên mặt đất.
Từ Khả Tâm đưa quần áo cho Kiều Hy, nhìn cô gái trên giường một cách lo lắng: “Tiểu Kiều, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
"Tui ..." Kiều Hy cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện một cách nghẹn ngào, “Tui bị người ta thuốc, chạy vào căn phòng này …”
"Và sau đó? Bà với thằng đàn ông đó, thật sự đã quan hệ với nhau?” Từ Khả Tâm hỏi.
“Tui không biết!” Kiều Hy ôm đầu, cô thực sự không thể nhớ nổi.
Từ Khả Tâm thấy cô thật sự đau đớn và nhanh chóng nói: "Không sao, mình mặc quần áo trước rồi nói!”
Nghe vậy, Kiều Hy bắt đầu mặc quần áo.
Chỉ có một chiếc váy đầm, cô mặc nó phải tốn mất mười phút, cô cứ cảm thấy như cơ thể không phải của bản than mình, cử động gì đều rất tốn sức.
Từ Khả Tâm nghe cô khịt mũi mấy lần, có chút thương sót cô: “Tiểu Kiều, bà thấy khó chịu thì cứ khóc ra!”
"Tui không sao.”
Cô gái đã mạnh mẽ quen rồi, ngoài mặt bình tĩnh bao nhiêu thì thật ra trong lòng đau buồn bấy nhiêu, còn cố tình nhấn mạnh: “Thật sự không sao!”
Khi Kiều Hy mặc quần áo xong, bước ra thì thấy Thầm Thiếu Khiêm và Lục Lập Tiêu đứng trước cửa.
Khuôn mặt của Thẩm Thiếu Khiêm có hai vết thâm tím, anh đang nhìn cô, Kiều Hy thì đang nhìn Lục Lập Tiêu.
Người đàn ông nhận thấy họ bước ra thì quay lại sải bước về phía thang máy.
Từ Khả Tâm nhanh chóng kéo Kiều Hy đi theo: “Anh rể, anh đợi chúng em với!”
"Ê, không có gì để nói với tôi sao?" Thẩm Thiếu Khiêm kêu Kiều Hy một tiếng.
Nghe vậy, cô gái quay đầu lại nhìn anh một cái.
Thẩm Thiếu Khiêm không biết mô tả ánh mắt đó của cô như thế nào, dường như đó là giận dữ, khinh miệt hay căm thù?
Cô chỉ liếc nhìn anh và không nói gì cả, nhưng điều đó khiến người đàn ông hơn cô bảy tuổi này cảm thấy sợ.
Cô gái này thật bình tĩnh ... anh ta không ngờ đến điều này.
Trong thực tế, chỉ có Thẩm Thiếu Khiêm biết rằng anh và Kiều Hy không xảy ra gì cả.
Tuy nhiên, anh ta sẽ không nói sự thật ra!
Vì dù sao thì đây cũng là một cơ hội tốt khiến cho Lục Lập Tiêu ghét cô ấy.
......
Trên đường trở về, bầu không khí bên trong chiếc xe rất lạ.
Từ Khả Tâm ngồi ở ghế sau và nhìn sự im lặng giữa hai người phía trước.
"Anh rể ơi, đừng đổ lỗi cho tiểu Kiều, cô ấy không phải tự nguyện, cô ấy đã bị thuốc, và cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra?", Từ Khả Tâm giúp đỡ giải thích.
"Bây giờ đã là thế kỷ 21! Phụ nữ độc lập trong thời đại mới, anh là người đàn ông độc lập, tư tưởng chắc sẽ không bảo thủ chứ hả?”
"Hơn nữa, nhiều cô gái trong trường chúng ta đều không còn trinh! Ai còn trinh thì có nghĩa là cô ta xấu xí, hoặc là nói cách khác là cô ấy dị hơm, sẽ bị người khác cười chê.”
Từ khả Tâm nói xong lời này mới cảm thấy không đúng, tại sao nói luôn bản thân mình rồi? Cô ấy chưa quen bạn trai qua, chẵn lẽ là xấu xí và dị hợm sao?
Nhưng vấn đề lớn nhất là cô ấy đã hy sinh bản thân mình mà hai người phía trước vẫn thờ ơ.
Sau đó, cái tình hình như vậy kéo dài đến sau khi Từ Khả Tâm xuống xe, không khí trong xe im lặng hơn nữa.
Kiều Hy ngồi ở vị trí ghế lái phụ, len lén nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, Lục Lập Tiêu đang lái xe rất nghiêm túc, không có biểu hiện gì cả.
Nhưng từ việc nắm lấy các khớp ngón tay màu trắng trên tay lái, và cái cằm chặt chẽ, lạnh lẽo của người đàn ông có thể nhận thấy sự giận dữ của anh ta.
"Anh rể …" Kiều Hy cố gắng nói chuyện với anh ta. "Sao hôm nay anh lại đến đây? Anh đến tìm em hả?”
Lục Lập Tiêu không nói gì, Kiều Hy chủ động giải thích: “Em đến đó làm bồi bàn, khi hôm nay đến phòng riêng phục vụ thì bị họ ép uống một ly rượu, nhưng trong rượu bị bỏ thuốc, nên em chạy trốn ra ngoài!”
"Lúc đầu định vào một căn phòng trống để ngâm nước lạnh, loại bỏ tác dụng của thuốc trong người. Nhưng mà nước lạnh quá, em lên giường ngủ một giấc. Khi tỉnh lại thì thấy Thẩm Thiếu Khiêm nằm bên cạnh …”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu siết chặt nấm đấm, đập mạnh vào vô lăng.
Tiếng kèn xe vang lên dữ dội, làm phiền những chiếc xe và người đi bộ xung quanh, cũng làm cho vai Kiều Hy trở nên căng thẳng.
Nhìn vào những gân xanh nổi trên bàn tay và trán của người đàn ông đang căn đến hết mức, Kiều Hy chỉ biết ngồi một chỗ trong im lặng, không dám nói gì thêm nữa.
Sau đó, chiếc xe dừng lại ở nhà Lục gia, Lục Lập Tiêu cũng không nhìn tới cô, tự xuống xe và bước vào trong, cô gái vội vàng tháo dây an toàn và theo sau.
Kiều Hy cúi đầu đi theo anh, như một học sinh làm điều gì đo sai trái, và chờ đợi Lục Lập Tiêu cho cô cơ hội sửa đổi.
Sau khi người đàn ông bước phòng, anh ta đóng sầm cửa lại, bỏ cô lại ngoài cửa, không cho cô có cơ hội để nói một lời nào.
Nhìn vào cánh cửa lạnh lẽo trước mắt, Kiều Hy chỉ cảm thấy ấm ức.
Cô biết Lục Lập Tiêu đang tức giận với những gì đã xảy ra tối nay, nhưng cô ấy đâu có muốn!
Chỉ muốn tận tay kiếm ít tiền để mua cho anh ta một chiếc cà vạt, ai ngờ vào ngày cuối cùng cô làm thêm lại xảy ra chuyện này?
Cô bị người ta thuốc, khó khăn lắm mới thoát khỏi miệng sói, cô cũng không ngờ rằng chịu đựng một đếm lại vào phải hang cọp.
Khi cô thức giấc thì đã bị mất thứ quý giá nhất, mà bị mất bởi thằng đàn ông mà cô ghét nữa.
Tức giận, ghê tởm, bất bình, hối tiếc ... tất cả các loại cảm xúc được đan xen trong trái tim của cô gái, gần như khiến cô ấy nghẹt thở.
Mà điều xui xẻo nhất là tình hình xấu hổ này bị Lục Lập Tiêu nhìn thấy hết.
Cô không thoải mái trong lòng, nhưng cô phải cố kìm nén sự ấm ức của mình để dỗ anh ấy trước, nhưng lại bị anh ấy giận dữ không nhìn tới, có ai tiếc thương cho nỗi khổ của cô?
Có thể, đối với anh, phụ nữ chỉ là phụ kiện của anh mà thôi.
Họ chỉ quan tâm đến vẻ đẹp bên ngoài bên cạnh tính năng chính, mà chưa bao giờ thực sự thấy hiểu cho cảm xúc của họ.
Ban đầu, Kiều Hy vốn nghĩ rằng Lục Lập Tiêu sẽ khác với những người đàn ông khác.
Có vẻ như cô ấy đã sai!
Hóa ra trước đây Lục lập Tiêu đối tốt với cô chỉ là vì muốn cơ thể của cô.
Vì vậy bây giờ người cô bị vướn bẩn, anh ấy sẽ sớm bỏ rơi cô thôi!
......
Ngày hôm sau, Kiều Hy chủ động thức dậy sớm, năm giờ đã đợi ở trước cửa phòng Lục Lập Tiêu.
Mặc dù cô đã nghĩ rất rõ ràng tối qua, cô vẫn muốn thử lại. Xét cho cùng, nếu cô ấy bị Lục lập Tiêu bỏ rơi thì những ngày cô trở về nhà họ Kiều sẽ khó khăn hơn nữa.
Người nghèo thì không có lòng tự tôn, cô chỉ biết nếu có cách nào khiến tương lai cô đỡ khổ hơn cô đều phải thử, ngay cả khi phải mặt dày mà đi cầu xin hay tân bốc người khác.
Quả nhiên, đúng năm giờ rưỡi, cô thấy người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen bước ra khỏi phòng.
"Anh rể, anh chạy bộ hả?” Kiều Hy chủ động chào anh.
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu không nhìn cô, anh chạy thẳng xuống cầu thang.
Cô gái không bỏ cuộc và chạy theo sau, hiếm khi cô chủ động chạy cùng anh ta.
Nhưng lần này Lục lập Tiêu chạy rất nhanh, thể chất Kiều Hy vốn không tốt, chẳng mấy chốc cô ấy đã bị anh bỏ xa.
Kiều Hy muốn tăng tốc để bắt kịp anh ta, kết quả, cô bất cẩn vấp chân, té ngã xuống đất.
Đến lúc ngẩng đầu lên thì người đàn ông đó đã bỏ xa đến không còn thấy bóng dáng nữa.
Nhìn vào nơi lòng bàn tay đang chảy máu của mình, Kiều Hy có chút buồn tuổi.
Dáng vẻ hiện tại của cô, trong mắt Lục Lập Tiêu chắc là nực cười lắm.
Một người phụ nữ đã bị anh em của anh làm nhục, lại có thể mặt dày ở lại để mà cố gắng làm hài lòng anh.
Dù sao thì người ta là Lục đại thiếu gia có thể hô mưa gọi gió ở Nam Thành, e rằng ngay cả chạy chung với cô anh ta cũng chê dơ.
Chắc là điều kiện mà anh ta đặt ra cho cô e rằng cũng sẽ không tính!