Truyện Không Tên Số 35

Chương 76




4176

Vấn đề của bạn học nữ đó trực tiếp đưa cao trào của khán giả lên đến đỉnh điểm.

Hầu hết các cuộc phỏng vấn trước đó đều được thực hiện theo quy trình, mọi người đều học về chương trình phát sóng, những câu hỏi phỏng vấn đi đi lại lại đều là những câu đó, nghe nhiều rồi thì cũng rất nhàm chán. Ngay cả Lục Mộng Tình mời Hạng Tinh Hạo, hỏi anh ta cũng là một số câu hỏi phổ biến, những câu trả lời cũng bình thường tới nỗi có thể tìm thấy trên mạng, trừ nhan sắc của khách mời thì không có gì đáng coi cả.

Tuy nhiên, nhóm Từ Khả Tâm vừa lên thì đã mời hai soái ca lớn, giàu có đẹp trai không nói, quan trọng là những câu hỏi này quá kích động! Mỗi câu đều rất hóc búa và lợi hại, khiến cảm xúc mọi người trong hội trường được huy động.

Tất cả học sinh trong hội trường đều như muốn nín thở để chờ đợi Lục Tổng sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào.

Hoặc là nói cách khác họ đang mọng đợi, người mà bình thường được sinh viên nam ngưỡng mộ, sinh viên nữ ganh ghét, Kiều Hy sẽ bị đập mặt sỉ nhục như thế nào.

Tuy nhiên, câu trả lời của Lục Lập Tiêu dường như làm họ phải thất vọng.

"Cô có nhìn vào gương không? Tôi không để mắt tới cô ấy, chẵn lẽ để mắt tới cô?”

Ứ … Câu trả lời của Lục Tổng thực sự lợi hại hơn cả câu hỏi!

Sau một khoảnh khắc yên tĩnh, hội trường ồ lên những tiếng cười lớn.

Lại có những người con trai bổ sung thêm: “Gái đẹp với gái khủng long, là con trai cũng biết nên chọn ai! Lý Hương Hương, cô ngồi xuống mau đi, đừng tự chuốc lấy nhục nữa!”

Nghe vậy, Lý Hương Hương bị sỉ nhục đến đỏ mặt, nhưng vẫn không cam tâm mà cầm lấy micro nói: “Nhưng ít nhất tôi sạch sẽ hơn Kiều Hy! Tôi vẫn là gái trinh, còn cô ấy thì đã bị không biết bao nhiêu đàn ông chơi qua rồi!”

"Cô như vậy thì có cho tiền tôi cũng không chơi!” Lại có sinh viên nam cười nhạo cô.

Sau khi hội trường cười lên được một lúc, cuối cùng Kiều Hy cũng nhịn hết nổi mà lên tiếng: “Ai không phải là gái trinh hả? Cô dựa vào đâu mà đứng trên cao khinh bỉ tôi?”

"Cô nói cô là gái trinh? Làm sao có thể như thế được?” Lý Hương Hương nhìn Kiều Hy với ánh mắt hoài nghi: “Gái trinh không phải tùy tiện nói đâu.”

"Vì vậy, cô nói bản thân là gái trinh, có chứng cứ không? Hoặc là cô nói đời tư của tôi không đứng đắn, trừ những lời đồn cô nghe ra thì còn chứng cứ khác không? Hay là sau khi tôi lên những chiếc xe sang trọng ngoài cổng trường cô tận mắt thấy tôi quan hệ với người khác trên xe rồi?”

"Tôi ..."

Ba câu hỏi của Kiều Hy trực tiếp khiến cho đối phương không nói nên lời.

"Bởi vì thời gian phỏng vấn có hạn, cuộc phỏng vấn ngày hôm nay trên đây là kết thúc. Một lần nữa xin cảm ơn Đường Tổng và Lục Tổng đã giành chút thời gian quý báu để tham dự buổi phỏng vấn ngày hôm nay. Nghe lời dạy của hai anh, khiến chúng ta mở mang thêm nhiều kiến thức! Ngoài ra nếu quý vị có hứng thú với câu hỏi của vị sinh viên này, thì nhớ đón xem tiết mục tiếp theo của chúng tôi với chủ đề ‘Cách nhìn của sinh viên đương đại về vấn đề trinh tiết’, rất cám ơn quý vị!”

Cuối cùng, Kiều Hy dùng lời lẽ hài hước để phá vỡ sự lúng túng cũng như kết thúc cuộc phỏng vấn một cách thuận lợi. Thậm chí khiến mọi người trông mong vào một tiết mục kỳ sau nhưng nó rõ ràng không tồn tại!

Từ Khả Tâm nhanh chóng lấy lại micro từ Lý Hương Hương và thở phào nhẹ nhõm. Một cuộc phỏng vấn ly kỳ cuối cùng đã được hoàn thành, quả nhiên vẫn là tiểu Kiều lợi hại!

Tuy nhiên, cũng vì cuộc phỏng vấn của họ quá tuyệt vời nên các cuộc phỏng vấn tiếp theo của những sinh viên sau đều trông như hết mùi vị.

Mười phút sau, hội trường vốn rất sôi nổi nhanh chóng hạ nhiệt, khán giả phần lớn đã ngủ.

Thậm chí còn có nhiều sinh viên không muốn xem nữa và lặng lẽ rời khỏi hội trường!

Trong số đó, có Kiều Hy và Từ Khả Tâm.

Kiều Hy thay quần áo phía sau cánh gà, Từ Khả Tâm thì hơi xấu hổ, cô đi tìm Lục Lập Tiêu để xin lỗi.

"Anh rể, em xin lỗi! Em không ngờ những người em chọn ngẫu nhiên đều hỏi những câu hỏi như vậy, khiến làm khó cho anh quá!”

"Các học sinh trong trường của cô đều có ác ý với cô ấy vậy hả?” Lục Lập Tiêu hỏi.

"Đúng vậy, cái này đều do Kiều Chi, lúc trước ở trường học loan rất nhiều tin đồn, nói tiểu Kiều của chúng ta không đứng đắn, thật ra người có đời tư không đứng đắn rõ ràng là bản thân cô ấy! Tiểu Kiều nhà chúng ta thật tội nghiệp, từ nhỏ đã không ai chăm lo, ba mẹ nuôi bắt nạt cô ta, đến trường bị người ta hiểu lầm, không một ai chịu giúp cô ta!”

Từ Khả Tâm nói đến người nghe cũng phải buồn khóc, khóe mắt Lục Lập Tiêu cũng lóe lên một chút xúc động.

Nhưng khi ánh mắt nhấp nháy, người đàn ông đột nhiên hỏi: "Vậy cô có quen một người bên cạnh cô ta tên là Dịch Thần không?”

"Dịch Thần?” Từ Khả Tâm suy nghĩ một lúc, lắc đầu bối rối, "Em chưa nghe qua!”

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu hơi hạ thấp trán xuống, đôi ngươi đen bình tĩnh sâu hẵn.

"Chắc là một nhân vật trong hư vô, anh nghĩ nhiều qua rồi!” Đường Cảnh Thiên xen vào.

Sau đó, người đàn ông đó bước lên, sờ đầu Từ Khả Tâm nói: “Chiều này chắc em không có lên lớp hả? Đi thôi, anh đưa em về nhà, tiện thể dẫn em đi ăn kem.”

Bị Anh ấy sờ vào đầu mình, Từ Khả Tâm ngay lập tức đỏ mặt, lùi lại một bước, lắp bắp: "Em … em với tiểu Kiều vẫn … vẫn còn việc phải làm mấy … mấy anh đi trước đi khỏi … khỏi dẫn tụi em … về nhà rồi!”

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu cau mày hỏi: “Hai cô hôm qua làm tới nữa đêm không phải vì cuộc phỏng vấn này? Nhưng mà bây giờ cũng hoàn thành rồi, còn chuyện gì nữa vậy?”

"Bởi vì chúng em phải đi Hoàng Thiên …"

Khi những từ này vừa được thốt ra, Từ Khả Tâm mới nhớ lại là không được để lộ việc tiểu Kiều làm bồi bàn ở câu lạc bộ, cô nhanh chóng bịt miệng mình lại.

"Không có gì, em đi xem tiểu Kiều thay áo xong chưa! Anh … anh hai, hai người đi trước … trước đi!”

Thấy dáng vẻ Từ Khả Tâm nói xong thì đỏ mặt rời khỏi, Đường Cảnh Thiên bối rối hỏi: “Lục thiếu gia, anh có cảm thấy đứa em gái này của tôi hình như rất sợ tôi không? Tuy là gia đình được tổ chức lại, nhưng tôi cảm thấy một người anh hai như mình cũng rất thân thiện, dễ gần mà, sao cô ấy lại xem tôi như một con quái thú mà tránh xa vậy nhỉ?”

Lục Lập Tiêu không trả lời, anh ta chỉ nhìn sau lưng Từ Khả Tâm rời đi với sự sợ sệt của cô, lại nghĩ đến lời Kiều Hy nói với anh khuya hôm qua, ánh mặt lại sâu hơn.

Vào buổi tối, câu lạc bộ Hoàng Thiên ---------

Trong phòng VIP hạng nhất, Thẩm Thiếu Khiêm đang chơi bài với một nhóm cô gái thỏ.

Những người giàu có như họ chơi rất lớn, Thẩm Thiếu Khiêm thua một ván một vạn, còn các cô gái thua một ván thì cởi một món đồ trên người.

Đây là một lợi nhuận lớn đối với các cô gái thỏ trong câu lạc bộ. Dù sao, họ đã quen với việc cởi đồ trước mặt khách, họ không quan tâm đến cởi một hay hai món đồ trên người.

Mặt khác, nếu họ giành chiến thắng, thì sẽ dễ dàng kiếm được số tiền mà cả một đêm mệt mỏi mới kiếm được.

Vì vậy, ai cũng tranh giành việc chơi bài với Thẩm Thiếu Khiêm, nhưng sau mấy ván cũng chưa một ai thắng nổi anh ấy.

Mà ba người phụ nữ khác trên bàn mạc chược, ai nấy đều cởi đến chỉ còn lại đồ lót trên người.

Thẩm Thiếu Khiêm dường như cảm thấy cô đơn quá vì bất khả chiến bại, quá quen với những thân thể dường như chép và dán của những người phụ nữ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cô gái đang phục vụ đồ uống bên cạnh, Kiều Hy.

"Cô ... đến chơi với tôi!"

"Tôi?" Kiều Hy chỉ vào chính mình và ngay lập tức vẫy tay. "Tôi không biết đánh mạc chược!”

Nghe cô nói rằng cô không biết, mắt Thẩm Thiếu Khiêm hơi lóe sáng, ngữ khí cứng rắn hơn: “Kêu cô chơi thì cô cứ chơi, đừng quên cô là người tôi chỉ định phục vụ tôi, tối nay tất cả đều phải nghe tôi.”

Nói xong, Thẩm Thiếu Khiêm để cô ngồi ở đối diện, vị trí đó vốn của người phụ nữ đã thua đến không còn manh vải trên người.

Kiều Hy thấy vậy, chỉ có thể ngồi xuống.

"Quy tắc như cũ! Nếu bổn thiếu gia thua thì một ván một vạn, còn nếu cô thua một ván thì cô phải cởi một món đồ trên người!”

Thẩm Thiếu Khiêm nhìn cái sướn xám câu lạc bộ mà Kiều Hy mặc, anh nghĩ chỉ cần thắng ba ván là có thể khiến người phụ nữ này trần truồng.

Tới lúc đó coi cô ấy còn làm sao giả bộ ngây thơ trước mặt mình!

Thẩm Thiếu Khiêm nghĩ thầm tưởng mình thắng chắc, lúc đánh cũng ung dung nhưng ai ngờ khi đánh bước bài chim sẻ thì Kiều Hy đã ăn đôi!

Lần sau, anh đánh con Trung đỏ, lại bị cô ta ăn đôi lần nữa.

"Cô bé, không biết chơi thì đừng đánh bậy, ăn đôi hoài không có tác dụng đâu” Thẩm Thiếu Khiêm nhìn cô một cái lạnh lùng, nhắc nhở cô.

Tuy nhiên, Kiều Hy không nghe lời nhắc nhở của anh ta, vẫn cứ tiếp tục ‘ăn đôi, ăn đôi’, mấy bước, trên tay cô ta chỉ còn một nước cờ.

Thẩm Thiếu Khiêm ước tính quân bài trên tay cô là quân ‘Phát’, mà anh ta ù quân ‘Phát’, mà trên bàn cờ đã có một quân ‘Phát’ được đánh ra, tỷ lệ cô đánh quân bài đó ra là rất thấp.

Vì vậy, người đàn ông không đánh, chỉ chờ cô rút quân bài rồi đánh ra.

Chỉ cần thắng ván này, anh có thể kêu cô cởi bỏ cái áo xườn sám trên người.

Ai ngờ Kiều Hy sau khi rút một quân bài thì miệng cô vểnh lên cười: “Tôi ù rồi!”

"Không thể nào!"

Kiều Hy đặt quân bài xuống, và nó thật sự là một cặp ‘Phát’.

"Được đó cô bé, vận may khá đấy! Không biết đánh cũng để cô gặp những đôi lớn và tự rút, may đấy!”

Thẩm Thiếu Khiêm có chút không cam tâm, nhưng đã chơi thì phải chịu, lấy mười vạn ra đưa cho cô ta.

Ván này con bé chẳn qua là may mắn, không thể nào ván nào cũng may mắn như vậy được.

Tuy nhiên, những gì Thẩm Thiếu Khiêm không ngờ tới là Kiều Hy thật sự ván nào cũng may mắn như vậy!

Sau một vài ván, Kiều Hy lần nào cũng ngắt đường ù của anh ta.

Cô không thua món nào trên người, mà số tiền trước mặt lại càng lúc càng nhiều.

Ván thứ mười lăm, cô gái mở các quân bài trước mặt ra: “Xin lỗi, tôi lại ù nữa rồi, cùng một màu!”

Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm không thể tin nổi, anh đứng lên kiểm tra cẩn thận các quân bài của cô ta và của mình, đúng là như vậy, không sai.

"Kiều Hy, nãy cô nói cô không biết chơi, là nói dối tôi phải không?”

Cô gái chớp mắt với anh ta tự hào: "Thẩm thiếu gia, binh bất yếm trá! Trả tiền đây!”

"Quả nhiên là một con hồ ly tinh ranh” Thẩm Thiếu Khiêm nhìn liếc nhìn cô một cái, không phục nói: “Trên người tôi không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, ghi sổ rồi chiến thêm một lần nữa”

Ai ngờ nghe vậy, Kiều Hy đẩy mấy quân bài trước mặt, đứng lên: “Không chơi nữa! gần mười giờ rồi, tôi còn có việc, đi trước đây!”

"Ai cho phép cô đi?”

"Xin lỗi Thẩm thiếu gia, từ giờ trở đi tôi không còn chịu sự chi phối của anh nữa!”

Kiều Hy đưa đống tiền trước mặt cô cho anh ta: “Đây là mười vạn, anh còn nợ tôi năm vạn, tổng cộng mười lăm vạn vừa đủ đền bộ đồ vest cho anh, những khoảng lời coi như tôi bo cho anh được rồi, từ đây tôi và anh coi như huề, trả thẻ cho tôi, tôi phải về nhà!”

Cô gái đưa tay ra xin lại tấm thẻ, nhưng bị Thẩm Thiếu Khiêm nắm lấy cổ tay: “Không được về nhà!”

"Tôi đã trả tiền cho anh, anh dựa vào đâu mà không cho tôi về?” Kiều Hy nhìn anh ta, không thể hiểu nổi.

"Dựa vào tôi là khách vip ở đây! Bây giờ tôi nghi ngờ cô gian luận lúc chơi bài với tôi, nếu không sao có thể thắng tôi nhiều như vậy? cởi áo ra, tôi phải kiểm tra!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.