4167
Kiều Hy nhìn vẻ mặt của Diêu Phụng Nghi, ngay lập tức cảm thấy có gì đó không tốt sắp xảy ra.
Cô gái chưa kịp trả lời thì người đàn ông kế bên kéo cô ta về phía sau mình: “Phùng Uyển đã méc gì với mẹ rồi?”
Diêu Phụng Nghi nhìn Lục Lập Tiêu, không khỏi khuyên can anh: “Lập Tiêu, người ta Phùng tiểu thư yêu con từ cái nhìn đầu tiên, sao con có thể chưa ăn cơm xong thì bỏ mặc cô ta ở nhà hàng Đình Hồ như vậy? Chỗ đó cách khu trung tâm xa như vậy, bắt xe khó khăn, người ta ở đó cả tiếng đồng hồ mới về đến nhà!”
Nghe vậy, Khóe miệng Lục Lập Tiêu hơi vểnh lên một nụ cười nhạt nhẻo: “Biết trước cô ấy mách lẻo với mẹ như vậy thì con đã quảng cô ấy xuống hồ!”
Diêu Phụng Nghi nhìn vào khuôn mặt đầy sát khí của Lục Lập Tiêu, thì biết lời nói này của con trai mình không phải nói đùa. Bà ta cũng hiểu tính tình con trai của mình, nói một không hai, xử lý công việc hay người cũng không có biết nể mặt gì ai.
Tuy nhiên, anh ta rất có bản lĩnh, mặc dù không biết nể mặt ai nhưng lại rất giỏi giang, nhiều người đổ xô đến bám đuôi anh. Mấy năm nay nhờ anh quán xuyến mọi việc kinh doanh của lão gia, gia đình Lục gia mới lớn mạnh được như ngày hôm nay.
Do đó, khi tính khí của Lục Lập Tiêu dồn lên thì ngay cả người làm mẹ như bà cũng hết cách!
Vì vậy, Diêu Phụng Nghi chỉ có thể chỉa mũi giáo về phía Kiều Hy: “Hôm nay tôi đã cố tình nói với cô là sẽ sắp xếp cho Lập Tiêu đi coi mắt, sao cô lại không hiểu chuyện như vậy? Là cô kêu nó bỏ về để đón cô phải không?”
"Không liên quan đến cô ta!” Lục Lập Tiêu bảo vệ Kiều Hy, “Mẹ, buổi tối nói nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ, chúng con lên lầu trước đây!”
Nói xong, người đàn ông kéo cô gái ra sau quay trở lại phòng.
"Này, Lập Tiêu ..."
Diêu Phụng Nghi thấy Lục Lập Tiêu chỉ biết bảo vệ Kiều Hy, không nể mặt mình gì cả, bà cau mày.
Thật không ngờ, người con trai luôn đối xử lạnh lùng với mọi người lại bảo vệ con bé đó đến như vậy.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt!
Quay lại căn phòng, Kiều Hy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Anh rể, thì ra anh không có đưa Phùng tiểu thơ về nhà mà chạy đến đón em hả?” Cô hỏi anh.
"Tại sao đưa cô ấy về nhà?” Lục Lập Tiêu hỏi lại.
"Ờ … vậy tại sao lại đến đón em?”
"Cô thử nói xem tại sao?”
Lục Lập Tiêu nhìn Kiều Hy một cách sâu sắc, không phải con bé này kêu mình đến đón nó sao?
"Làm sao em biết được? Nhưng … cảm ơn anh đã đến đón em!”
Kiều Hy cảm thấy rằng Lục Lập Tiêu nhìn cô với ánh mắt có một chút kỳ lạ, cô không biết tại sao, dù sao thì nói lời ngon ngọt với anh ta trước sẽ không sai.
Tuy nhiên, nghe vậy, ánh mắt người đàn nhìn cô trở nên sâu hơn, kéo cô gái đến trước mặt anh: “Cô biết làm sao để cám ơn tôi rồi phải không?”
Lòng bàn tay của Lục Lập Tiêu đặt trên eo cô, hơi nóng từ lòng bàn tay cô không ngừng truyền qua người cô.
Kiều Hy có linh cảm xấu, có vẻ như cô ngửi được một chút mập mờ từ ánh mắt người đàn ông, cô chuyển chủ đề nhanh chóng: “Em đi tắm trước!”
Nói xong, cô nhìn thấy một sự nhấp nháy trong ánh mắt của Lục Lập Tiêu, cô hối hận ngay lập tức.
Trong lúc như thế này mà nói đi tắm, như vậy có phải càng mập mờ hơn?
Cô gái vội vã thêm vào: "Nhân tiện, em phải đi vệ sinh! Tối nay em ăn nhiều quá, no quá nên phải đi nặng!!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu: "..."
Thấy sự mập mờ trong ánh mắt anh ta biến mất, tâm trạng và sự hứng thú cũng biến mất theo, mắt Kiều Hy đảo đảo một cách tinh ranh, cô chạy vào phòng vệ sinh.
......
Sau một đêm yên bình và yên tĩnh, ngày hôm sau Lục Lập Tiêu đã dậy từ sớm.
Bây giờ có Kiều Hy bên cạnh, chứng khó ngủ của người đàn ông đã đỡ hơn nhiều, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể ngủ bốn tiếng đồng hồ.
Người đàn ông vừa định dậy để uống nước, đột nhiên một chân gác ngang qua eo anh ta.
Cô gái vẫn còn đang ngủ, vô thức gác chân qua, cũng không biết rằng cái váy ngủ của cô cũng đáng vén lên tới mông với tư thế này.
Cả hai tay ôm lấy tay cánh anh, tìm được một tư thế thoái mái để tiếp tục ngủ.
Kể từ hai lần trước, Lục Lập Tiêu phát hiện cơ thể anh đã trở nên rất nhạy cảm.
Chỉ cần như thế này, được cô bé ôm chặt, nhìn cái chân dài trắng đặt lên người mình thì cơ thể anh nâng lên một luồng khí nóng.
Cảm giác kỳ lạ này, trước đây sáng sớm thức dậy đều chưa từng có.
Nhìn xuống, Lục Lập Tiêu thấy Kiều Hy đang ngủ ngon, không khỏi vươn tay vén mái tóc của cô ra khỏi mặt cô.
Anh ta phát hiện cô gái lúc ngủ có thể đẹp đến vậy.
Đôi môi nhỏ nhắn hơi cong lên, hai bên má cô ửng hồng, dựa vào anh một cách khéo léo, tư thế ngủ như một con mèo Ba Tư thuần khiết và tinh khiết.
Vô thức, dường như có cái gì đó trong tim của người đàn ông bắt đầu tan chảy.
Lục Lập Tiêu hứng lên, không khỏi lấy tay tiếp cận và trêu chọc chất béo em bé trên mặt của cô gái.
Cô gái dường như cảm thấy bàn tay của anh, hơi cau mày, nhấn bàn tay của người đàn ông một cái,mở miệng thì thầm: “Anh Dịch Thần!”
Ba từ này khiến khuôn mặt của Lục Lập Tiêu đột nhiên thay đổi, cơ thể nóng ban đầu cũng trở nên lạnh lẻo.
Anh Dịch Thần? là ai vậy?!!
Trong vòng tay của mình, cô ta đang gọi tên của một người đàn ông khác!
Trong cơ thể của Lục Lập Tiêu lập tức dấy lên một ngọn lửa vô danh, anh rút tay lại, đẩy cô bé đang bám lấy anh ra.
Kiều Hy vốn đang ngủ ngon, cô bị đánh thức bởi sự chuyển động đột ngột này.
Mở mắt, cô gái nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như muốn đông lạnh của người đàn ông.
"Anh rể … chuyện gì đã xảy ra?"
Cô gái vừa thức giấc, đôi mắt mở to và đẫm nước, dáng vẻ dễ thương, quyến rũ.
Lục Lập Tiêu đang giận dữ, không quan tâm đến cô ta.
Anh mở chăn, đứng dậy và đi thẳng vào phòng vệ sinh để tắm rửa.
Nếu ngày xưa Lục Lập Tiêu luôn phát tán sự lạnh lùng mà không người nào có thể gần thì hôm nay sự lạnh lùng của anh ta có thể khiến ngay cả người quen cũng không thể đến gần.
Kiều Hy thấy rằng anh không nói một lời với chính mình, thì nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng.
Có vẻ như ... anh ta lại tức giận? Nhưng tại sao?
Sự tức giận này đã lan rộng đến sau khi Lục Lập Tiêu đến công ty, tất cả những người đứng đầu bộ phận đến gửi báo cáo đều bị la mắng một trận.
Những người bước ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc đều như vừa đi ra từ những ngọn núi lửa, người nào người nấy mặt ủ rủ.
Mọi người đều biết tính khí của Lục Lập Tiêu không tốt, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Tổng như núi lửa phun trào, rốt cuộc bị ai châm ngòi vậy?
Tình hình này đến lúc Đường Cảnh Thiên đến vẫn không thể nguôi.
"Lục thiếu gia, anh tìm tôi gấp vậy có chuyện gì không?”
Người đàn ông ngồi trên ghế điều hành, dáng vẻ lạnh lùng cô đọng đó vẫn khiến mọi người không dám nhìn thẳng: “Điều tra cho tôi trong những bạn trai cấp ba của Kiều Hy có người nào tên Dịch Thần không!”
"Dịch Thần? họ gì?”
"Tôi không biết!"
"Người ở đâu?”
"Tôi không biết!"
"Không biết bất cứ điều gì, anh kêu tôi điều tra như thế nào?” Đường Cảnh Thiên nói: “Theo tôi được biết thì những người bạn trai thời cấp ba của Kiều Hy đều là những người giàu có và có quyền trong giới nhà giàu, tôi với anh đều quen biết, trong đó không có tên Dịch Thần?”
"Trong giấc mơ của cô ta!” Lục Lập Tiêu nói một cách nghiêm túc.
"Ê ......" Đường Cảnh Thiên nói, “Lục thiếu gia, đừng nói với tôi là hôm nay anh nổi giận như vậy, núi lửa phun trào làm chết bao nhiêu người, chỉ vì một lời nói trong mơ của con bé đó nha?”
"Cô ta không phải là lần đầu tiên gọi cái tên này!" Lục Lập Tiêu nhớ rằng trước đây lúc Kiều Hy ngất xỉu cũng đã gọi cái tên này.
Nếu như không phải có vị trí quan trọng trong tim cô ta, thì tại sao cô ta cứ gọi tên người đó?
Khi nghĩ về điều này, sự tức giận của trong lòng anh lại dâng trào.
Hứ … ngủ trên giường của mình, mơ thấy một người đàn ông khác, ai cho cô ta cái can đảm đó?
Vì vậy, đêm đó, khi Kiều Hy trở về nhà Lục gia, cô thấy đồ của cô đều đã được chuyển ra khỏi phòng của Lục Lập Tiêu.
Cô gái nhìn quần áo, chăn, và thậm chí cả dép lê, đều đã quay trở lại căn phòng nơi cô đã từng sống trước đó, có chút không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Cô không biết nó là ý của ai, muốn đi đến chỗ Lục Lập Tiêu hỏi, nhưng khi cô thấy cánh cửa đóng kính của phòng anh, cô do dự.
Ngay lúc này, Diêu Phụng Nghi vừa bước lên lầu, nhìn thấy cô.
"Tiểu Hy, quay trở lại phòng của con đi, mấy ngày nay con không cần ngủ với Lập Tiêu nữa.”
"Tại sao vậy bác gái?" Kiều Hy không hiểu.
"Không có lý do gì cả! Hôm nay con thích ăn thịt gà, ngày mai con thích ăn thịt bò, nó cần lý do không? Lập Tiêu cần con thì con qua đó, không cần thì đừng làm phiền nó, như vậy mới là đứa con gái ngoan!”
Kiều Hy hiểu ý của Diêu Phụng Nghi, Kiều Hy ở Lục gia cũng như cá nằm trên thớt, người ta muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì thôi, quyền chủ động nằm trong tay họ.
Cô không có tư cách từ chối, cũng không nên hỏi tại sao.
Vừa nãy, là cô đã bốc đồng.
"Con biết rồi bác” Kiều Hy cúi đầu ngoan ngoãn. "Vậy con về phòng con trước nha!”
"Ừ, những ngày này, Lập Tiêu sẽ rất bận rộn coi mắt với người khác, không có chuyện gì thì con đừng làm phiền nó” Diêu Phụng Nghi nhấn mạnh.
"Dạ biết rồi!”
Kiều Hy ngoan ngoãn vâng lời rồi quay trở về phòng mình.
Ngồi trong căn phòng lạ, Kiều Hy thở một hơi dài.
Lục Lập Tiêu không muốn có cô, sự việc rõ ràng nên cảm thấy được giải thoát, tại sao đột nhiên cô cảm thấy như bị mất mát gì đó vậy?
Nếu anh ta coi mắt thành công, vậy ngày cô bị gởi trả lại cho Kiều gia sẽ không xa nữa.
Tới lúc đó, lại phải đối mặt với nhiều khó khăn với nhiều mối đe dọa hơn, lo rằng cha mẹ nhà họ Kiều sẽ đưa cô đến một gia đình tiếp theo.
Đúng rồi, nếu Lục Lập Tiêu không muốn có cô, thì người đàn ông đã hứa sẽ mua đất của trại trẻ mồ côi, liệu nó có được tính không?
Tâm trạng cô lộn xộn, trống rỗng, và không có đầu mối.
Cô gái cảm thấy rằng bộ não cô không thể suy nghĩ được nữa, muốn đi tắm một các cho tỉnh.
Vì vậy, cô đứng dậy, cô lấy bộ đồ ngủ của mình và đi vào phòng tắm.
May mắn thay, phòng tắm trong phòng này không có cái thiết kế biến thái như trong phòng của Lục Lập Tiêu, cô không cần phải lo lắng về việc bị nhìn lén khi tắm. Cô gái mở nước, chuẩn bị cởi đồ một cách thoải mái, nhưng đột nhiên cô thấy đôi mắt trong cửa sổ nhà vệ sinh.
"Á!"
Kiều Hy hét lên, rõ ràng là nhìn thấy bóng đen trên cửa sổ đang leo xuống nhanh chóng.
"Cứu tôi với! Có ma!"
Cô gái chạy ra khỏi phòng tắm trong hoảng loạn, nhanh chóng mở cánh cửa căn phòng để chạy trốn.
Gặp ngay Lục Lập Tiêu nghe tiếng đang đi qua, cô không nghĩ ngợi gì, cứ vùi đầu vào vòng tay của người đàn ông: "Anh rể, có ma! Thật khủng khiếp!"
"Chỗ nào có ma!”
"Trong … trong nhà vệ sinh!”
Kiều Hy trả lời trong hoảng loạn, đôi tay ôm chặt lấy anh.