4163
Kiều Hy không biết cách hôn môi, cũng vì khoảng cách chiều cao với người đàn ông quá lớn, cô chỉ có thể ôm gáy anh, nhón gót, hôn lên môi dưới anh.
Ngạc nhiên trước cử động của cô ấy, những người phụ nữ khi nãy toàn bộ đứng yên tại chỗ.
Theo sự chạm đất của gót chân cô, Kiều Hy dựa vào ngực của người đàn ông một cách thân thiết, nói: “Anh yêu, em yêu anh! Đêm qua … anh lợi hại quá!”
"Ừ? " Lục Lập Tiêu không hiểu lời cô ấy.
"Em nói anh lợi hại! Tối nay em còn muốn thêm hai lần được không? Bảy lần không đủ!”
Thật đáng xấu hổ khi nói điều này, khuôn mặt của Kiều Hy đã như quả cà chua.
Nhưng bên cạnh còn nhiều người phụ nữ đang nhìn, cô ta không thể lùi bước, lấy con mắt người khác không thấy chớp liên tục để ra dấu với anh.
Nói ‘được’ đi, nói ‘được’ thì người ta sẽ tưởng anh lợi hại lắm, không dám nhạo báng anh nữa.
Lục Lập Tiêu thấy Kiều Hy ra dấu với anh nhưng không hiểu.
Tuy nhiên, một đôi mắt thông minh của cô gái nhìn anh, rung động, như một con bướm với đôi cánh đang vẫy, thật đẹp và hấp dẫn.
Trái tim anh rung động, chủ động cúi người hôn lên môi cô.
"Ư ..."
Kiều Hy không kịp chuẩn bị, bị động tác đột ngột của Lục Lập Tiêu làm giật mình, đứng tại đó không dám làm gì.
Đôi mắt cô lặng lẽ liếc sang, thấy những người phụ nữ kia đều đang bị sốc, nhìn họ với ánh mắt lạ thường.
Lục Lập Tiêu, người không chạm vào phụ nữ trong truyền thuyết, thực sự đã chủ động hôn một người phụ nữ? mà còn hôn rất đắm đuối nữa?
Điều này cũng phản ánh từ phía bên rằng người đàn ông này không phải bất lực, chỉ là phải xem đối tác là ai … hoặc nói cách khác là phải nhìn khuôn mặt!
Kiều Hy rõ ràng đã nhìn thấy người phụ nữ vừa cười nhạo Lục Lập Tiêu lúc này mặt cô trắng bệch, cô ấy xấu hổ quay mặt và bỏ đi.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn nắm lấy sau gáy cô, quay đầu cô đối diện với anh, nhắc nhở cô tập trung.
Lần này, Kiều Hy mới có thể trải nghiệm cảm giác hôn nhau.
Cảm thấy rằng người đàn ông như đang quét qua răng cô, cô nhanh chóng đẩy anh ra: "Người ta … người ta đi hết rồi, không cần diễn nữa.”
"Diễn?" Lục Lập Tiêu hơi nheo mắt , anh đang bối rối.
"Khi nãy tỏng phòng vệ sinh, em nghe mấy người bọn họ nói xấu về anh, thật là quá đáng! Lần này để họ tận mắt chứng kiến anh hôn em, sau này sẽ không nói anh bất lực nữa!” Kiều Hy giải thích.
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu mới nhớ lại những lời lúc nãy cô nói.
"Vì vậy, lúc nãy cô nói tôi lợi hại, là để cho bọn họ nghe?”
"Ừ." Kiều Hy gật đầu.
"Vậy thì cũng không cần phải quá phóng đại như vậy. Bảy lần cũng không đủ. Cô nghe đâu ra vậy?”
"Ờ ..." Khuôn mặt Kiều Hy đỏ hơn "Em ...em nói đại! trong tiểu thuyết ngôn tình cũng viết như vậy mà!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu lấy tay búng nhẹ vào trán của Kiều Hy: “Sau này coi tiểu thuyết ngôn tình vô bổ đó ít thôi, đều là phóng đại không. Làm một lần thêm dạo đầu cần cả tiếng đồng hồ, chín lần một đêm cũng không đủ, cô chịu nổi không?”
"Ủa vậy hả?" Kiều Hy trừng mắt, tò mò và bối rối. "Vậy tiểu thuyết quả thật quá phô trương!"
Lục Lập Tiêu nhìn thấy vẻ ngoài nhút nhát và dễ thương của cô, nghĩ rằng cô gái này vừa mới làm điều đó chỉ để giúp mình, anh không khỏi vểnh môi mỉm cười, tâm trạng rất tốt, nắm tay cô.
"Đi thôi."
"Ừ!"
Kiều Hy được anh dẫn trở lại phòng riêng, trong lòng có chút khó xử, mặt cô đỏ, giống như vừa được ‘bồi bổ’ qua.
Sau khi bước vào, Kiều Hy ngước mắt lên và quét những người phụ nữ vừa mới nhìn thấy trong nhà vệ sinh, mắt cô ngừng lại ở bạn gái của Đường Cảnh Thiên.
Giang Ánh Tuyết này cũng nói chuyện vui vẻ với cô, cảm thấy cũng tốt nhưng không ngợ lại nói xấu sau lưng Lục Lập Tiêu, ấn tượng của cô ta đối với Kiều Hy lập tức xấu hẵn.
"Anh Tiêu, anh về rồi hả? Họ đang chơi trò chơi tình nhân, anh với em một cặp được không?” Mạch Vi Ni chào đón, nói với Lục Lập Tiêu một cách ân cần.
Tuy nhiên, câu trả lời cho cô ấy là giọng lạnh lùng của người đàn ông: "Tôi có dẫn bạn gái theo!”
"Trò chơi chúng tôi chơi, Kiều Hy không biết, để cô ấy sang một bên ngồi đợi, anh chơi với em đi! Không thì sẽ bị Cận thiếu gia bắt nạt đó!”
"Cô ấy không biết bây giờ, nó không có nghĩa là cô ấy không thể hiểu được các quy tắc!"
Lục Lập Tiêu không buông tay Kiều Hy, đưa cô ngồi xuống ghế sofa ở giữa.
Ngồi bên cạnh họ là hai cặp tình nhân, Đường Cảnh Thiên và Thẩm Thiếu Khiêm. Ngồi đối diện là người tổ chức party này, Cận thiếu gia và vị hôn thê của người, cùng với hai người phụ nữ gặp trong phòng vệ sinh lúc nãy, chắc là bạn thân của vị hôn thê đó
Kiều Hy ngồi đó và lắng nghe cẩn thận các quy tắc của trò chơi, thật ra nó rất đơn giản, đó chuyền tờ giấy bằng miệng. Sử dụng miệng của mình để hút lên tờ giấy, sau đó thông qua miệng để chuyền qua miệng người tiếp theo. Trong vòng một phút đội nào chuyền được nhiều giấy hơn sẽ giành chiến thắng.
Lục Lập Tiêu ngồi đầu tiên, Kiều Hy ngồi thứ hai, kế bên nữa là bạn gái Thểm Thiếu Khiêm, sau đó là Thẩm Thiếu Khiêm, cuối cùng là Đường Cảnh Thiên và bạn gái của anh ấy.
Ngồi như vậy tránh được sự bất tiện của việc hôn gián tiếp giữa nam và nữ không phải là cặp đôi.
Nhưng trên thực tế thì Kiều Hy và Lục Lập Tiêu hôn gián tiếp cũng còn khá khó xử.
Mặc dù, anh mới chỉ hôn cô lúc nãy.
Trò chơi bắt đầu, Lục Lập Tiêu lấy tờ giấy và chuyền qua cho Kiều Hy, cô gái né tránh trong vô thức.
"Sao cô ta không đón vậy?"
"Đúng vậy, sao lại tránh ra? Cô chê Lục thiếu gia hay là hai người thật sự không phải một cặp?”
Những người xung quanh thì thầm, những người trong đội của họ đang hối thúc, Kiều Hy chỉ có thể cố gắng lấy mảnh giấy từ miệng người đàn ông.
Cô có thể cảm thấy hơi thở của anh, tim đập không ngừng qua một lớp giấy mỏng.
Lần đầu tiên, môi Kiều Hy run rẩy và tờ giấy rơi xuống.
Lục Lập Tiêu đã không phàn nàn, và sớm đi lấy cái khác, bắt đầu lại từ đầu.
Lần thứ hai vẫn không suôn sẻ, Kiều Hy chỉ có thể vượt qua những trở ngại tâm lý lúc sau, và chuyền được vài tờ giấy từ miệng người đàn ông.
Vì vậy, kết quả cuối cùng, đương nhiên là họ thua.
Khuôn mặt của những người chung đội có hơi thất vọng, Kiều Hy cũng xấu hổ, đó là lỗi của cô.
Lục Lập Tiêu thì không quan tâm đến kết quả, vỗ nhẹ vào tay cô, như thể đang an ủi cô.
Kiều Hy thấy rằng Lục Lập Tiêu khá lạ!
Khi cô nhìn thấy anh lần đầu tiên, cô nghĩ anh rất hung dữ, và thật ra anh ta rất hung dữ.
Nhưng kiểu hung dữ đó lại không giống với người đàn ông bạo lực gia đình khác mà cô gặp khi chơi Tiên nhân nhảy, hể đụng chuyện là đánh đập phụ nữ, không thuận tiện trong công việc thì trách mắng vợ.
Anh ấy là loại gặp tình huống đều không gấp, xem nhẹ được mất. Dù có thua rồi, cũng rất nhẫn nại, không mặc cả mà lại an ủi cô!
Điều này có vẻ là một người đàn ông tốt, nhưng anh ta lại có tính khí xấu và đôi khi rất đáng sợ.
Đúng là một người đàn ông đầy mâu thuẫn!
"Bây giờ đội các bạn thua, các bạn phải chấp nhận sự trừng phạt là nói sự thật và phiêu lưu lớn!” Phía bên kia nói.
"Kiều Hy, lúc này do cô mà đội cô thua, trừng phạt bắt đầu từ cô!” Người nói là người phụ nữ cô gặp trong nhà vệ sinh khi nãy, là người đã tự nhận quyến rũ Lục Lập Tiêu nhưng không thành.
Khi nãy nhìn Lục Lập Tiêu và Kiều Hy hôn nhau, người khác đều nghĩ cô nói bậy, bây giờ có cơ hội nên cô ấy nắm bắt ngay để phải chứng minh rằng cô ấy đang nói sự thật.
"Cô phải thề rằng, câu trả lời của cô là sự thật, nếu không thì cả nhà cô sẽ bị xe tông chết hết!”
"Được!" Kiều Hy gật đầu không do dự.
"Tôi hỏi cô, Lục Tổng thật sự cứng lên vì bạn qua chưa?””
Phía bên kia hỏi một cách rất trực tiếp, người xem cũng cười trong sự xấu hổ, nhưng đôi mắt lộ ra rất mong đợi câu trả lời.
Dù sao thì Lục Lập Tiêu có bất lực không thì đây là một bí ẩn ngàn năm rồi!
Nghe vậy, khuôn mặt Kiều Hy đỏ bừng, cắn môi dưới và gật đầu: “Ừ!”
"Ê, cô suy nghĩ kỹ! Nói xạo phải chết cả nhà đó!”
"Tôi đang nói sự thật!" Kiều Hy xác nhận.
Anh ta vốn … ‘chào cờ’ qua!
Đó là lúc đó, trước khi cô ngất đi.
Vã lại Kiều Hy là một trẻ mồ côi, không có gia đình, nếu báo ứng này linh nghiệm lên cả nhà Kiều gia thì cô ta lại thấy vui nữa.
Người hỏi có chút không phục, chuyển ánh mắt sang nhìn Lục Lập Tiêu: “Lục Tổng, tiếp theo là hỏi anh! Mình đang chơi trò chơi, nếu em hỏi gì xúc phạm đến anh thì anh đừng nên để bụng nhé!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu gật đầu nhẹ nhàng, ra hiệu rằng cô ấy có thể hỏi.
"Tất cả chúng tôi đều tò mò về cô gái nhỏ đặc biệt này. Chỗ nào của cô ta làm anh có phản ứng?”
Kiều Hy vốn tưởng vấn đề đã qua, nghĩ rằng cô có thể thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ câu hỏi tiếp theo thậm chí còn đáng xấu hổ hơn với cô.
Cô nhìn xuống và không dám nhìn Lục Lập Tiêu.
Giới giàu có đều trực tiếp như vậy, hỏi loại câu hỏi này một cách trực tiếp ư? Cạm bẫy thành phố quả là sâu!
Người đàn ông bị hỏi câu hỏi này lại không có một chút xấu hổ hay khó xử gì, anh ung dung một tay nâng ly rượu vang, một tay nắm nhẹ nhàng các ngón tay cô gái: “Tất cả!”
Nghe vậy, người phụ nữ đó không phục: “Em có điểm nào không bằng cô ây? Sao lúc anh nhìn em thì lại không được?”
"Điểm nào không bằng … trong lòng bản thân cô không rõ sao?” Lục Lập Tiêu nheo mắt với cô ta một cái.
Giọng nói dường như đang nói rằng, điểm nào của cô cũng không bằng!
Người phụ nữ hỏi câu hỏi ngay lập tức cảm thấy rằng cô ấy như bị tát vào mặt, khuôn mặt của cô ấy khó coi hẵn lên, lúc xanh lúc trắng.
Và mọi người nhìn Kiều Hy một cách sâu sắc, có vẻ như cô gái này thực sự lợi hại, có thể khiến Lục thiếu gia yêu thương như vậy.
Tiếp theo, Đường Cảnh Thiên và Thẩm Thiếu Khiêm cũng đều trả lời các câu hỏi, đều là những câu hỏi khiến người ta xấu hổ.
Xét cho cùng, đó là một tập hợp những người đàn ông và phụ nữ trưởng thành, đều là những cặp đôi, mọi người đều quan tâm đến loại vấn đề này.
Họ cũng được hỏi bao nhiêu lần một đêm, Kiều Hy lặng lẽ lắng nghe, Thẩm Thiếu Khiêm và Đường Cảnh Thiên đều là bốn lần.
Có vẻ như những tiểu thuyết ngôn tìn đó thực sự bị, bốn giờ tập thể dục đã là đỉnh điểm, làm sao nó có thể kéo dài trong bảy hay tám giờ?
"Nói sự thật đã xong, bây giờ là cuộc phiêu lưu lớn!"
Người phụ nữ bị Lục Lập Tiêu dùng lời lẽ tát vào mặt lúc nãy rất không cam tâm, cô không tin Lục Lập Tiêu thật sự không bất lực, hôn nhau có thể giả, nhưng bệnh khó nói sao có thể chữa lành nhanh đến vậy?
Vì vậy, câu hỏi tiếp theo là để làm cho họ bị lộ hết bộ mặt thật: "Ba cặp các bạn tiến hành thi đấu, bạn nữ có thể dùng bất cứ cách gì để khiên bạn trai của mình ‘đầu hàng’, người đó coi như thắng!”