Truyện Không Tên Số 35

Chương 61




4161

"Kiều Chi, cô nói bậy bạ gì đó?”

"Tôi không có nói bậy, năm mười bốn tổi cô đã bị ba tôi dùng để chiêu đãi khách làm ăn của ông ấy, mười tám tuổi lại bị đưa đi Lục gia, phục vụ đàn ông không phải cô có kinh nghiệm nhất sao?” Kiều Chi cố tình nói.

Tiểu Hồng không hiểu những gì mà cô ấy nói nhưng cũng lấy tay đẩy Kiều Chi một cái: “Không được bắt nạt chị Tiểu Hy!”

"Con khốn, dám đẩy tôi? Mọc đủ lông đủ cánh rồi phải không?”

Kiều Chi nhéo cái tai nhỏ của tiểu Hồng, ra dấu như muốn tát con bé.

Kiều Hy nhanh chóng ngăn cô lại: "Cô có gì cứ làm với tôi, đừng có bắt nạt trẻ con!”

"Được thôi, tôi làm với cô! Kiều Hy, cô không phải luôn muốn giúp mấy đứa già và tàn tật ở trại mồ côi sao? Không muốn họ bị bắt nạt thì cô phải đến tham gia party áo tắm của anh Hoàng Minh. Nhớ ăn mặt gợi cảm, xuất hiện đúng giờ để chiêu đãi anh em của anh ấy.”

"Nếu cô không đi ......" Kiều Chi nắm chặt tay cô, đe dọa nham hiểm: “Đừng quên rằng khế đất trại trẻ mồ côi còn trên tay ba tôi. Cô mà không nghe lời, tin tôi cho những đứa tạp chủng cụt tay cụt chân đằng sau cô toàn bộ đi ngủ ngoài đường hết không?”

Sau đó, Kiều Chi mới buông tay cô ra, bước lên chiếc xe máy lúc nãy.

Người đàn ông lái xe huýt sáo huýt sáo về phía Kiều Hy rồi mới cho xe ầm ầm rời đi.

Sau khi họ rời đi, Kiều Hy vẫn đứng tại chỗ, nhìn những đứa trẻ sau lưng, ánh mắt lóe lên sự suy tư.

"Chị tiểu Hy, đừng vì tụi em mà bị họ bắt nạt! Đừng nghe lời cô ấy!”

Tiểu Hồng là đứa lớn nhất, cũng là đứa hiểu chuyện nhất, nên thấy được tình hình của cô.

"Đừng lo!" Kiều Hy sờ đầu cô, “Chị sẽ không bị bắt nạt đâu."

......

Lục Lập Tiêu đưa họ trở lại bệnh viện, cũng muốn về công ty.

Người đàn ông đi xuống cầu thang bệnh viện, Kiều Hy cũng theo anh ta xuống.

“Có chuyện gì muốn nói với tôi hả?” Anh hỏi cô gái cứ đi theo anh.

"Ừ!" Kiều Hy gật đầu và không biết phải bắt đầu nói từ đâu, "À … có phải em gặp khó khăn gì cũng có thể nói với anh không?”

Kiều Hy biết rằng party áo tắm ba ngày sau của Kiều Chi chắc chắn sẽ không tốt lành gì.

Nếu là hồi xưa, vì đám trẻ con trại mồ côi, long đàm hổ huyệt cô cũng dám xông vào.

Nhưng bây giờ, cô có thêm một thân phận, người của Lục Lập Tiêu. Vì vậy cô cảm thấy việc này nên nói với anh ta một tiếng.

Tránh khi sau này xông pha xong long đàm hổ huyệt rồi lại phải đối mặt với sự la mắng của người đàn ông.

Nếu không vượt qua được long đàm hổ huyệt thì kết cục có thể còn tệ hơn.

Kiều Hy là một người thông minh, sau khi cô phân tích tình hình hiện tại của mình thì rút ra kết luận là bây giờ nói vụ việc với Lục Lập Tiêu là sự lựa chọn hợp lý nhất.

"Nói đi!"

Người đàn ông đặt chiếc chìa khóa xe xuống, nhìn cô, lặng lẽ chờ những lời tiếp theo của cô gái.

"Trại trẻ mồ côi mà em từng sống, bây giờ dưới tên của Kiều gia. Gần đây họ đã liên lạc với giới kinh doanh bất động sản, lập kế hoạch phá dỡ nhà ở trại trẻ mồ côi để xây phòng sản phẩm, nếu như vậy thì mấy đứa trẻ kia sẽ không có không có nơi nào để đi ......"

"Vì vậy, cô muốn tôi giúp cô giữ trại trẻ mồ côi lại phải không?”

Trong thực tế, Kiều Hy chỉ muốn tìm một nơi để giải quyết chỗ ở cho bà Dung và đám trẻ, để họ khỏi phải ngủ ngoài đường phố.

Nhưng khi nghe Lục Lập Tiêu nói điều này, cô không khỏi nói với giọng hy vọng: "Như vậy có được không?”

"Tôi có thể mua đất ở trại trẻ mồ côi đó để bọn trẻ tiếp tục sống bên ở đó."

"Thật sao? Nhưng anh rể ... bây giờ mua một miếng đất rất mắc mà!” Kiều Hy nhìn anh như thể không dám tin vào điều mình vừa nghe.

"Chỉ là một số tiền nhỏ thôi!"

Đối với Lục Lập Tiêu thì vấn đề gì có thể giải quyết bằng tiền thì không còn là vấn đề nữa.

Nhưng đối với Kiều Hy, một việc nhỏ của anh ấy đã giúp rất nhiều cho bản thân cô và những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi. Số tiềng mua miếng đất đó là thứ mà cả đời cô cũng không thể mua được. Mãi mãi giữ được trại trẻ mồ côi, là điều mà cô chưa bao giờ nghĩ về nó.

Kiều Hy vốn không phải là người tham lam, cũng không phải là người có thể tận hưởng những món quà của người khác một cách an tâm.

Lục Lập Tiêu chịu giúp cô trả phí phẩu thuật cho tiểu Tím, cô đã rất biết ơn rồi. Theo lý mà nói chuyện trại trẻ mồ côi không nên phiền đến anh ta nữa, nhưng bây giờ cô không còn cách nào khác.

Kiều Chi không chỉ một hai lần dùng việc trại trẻ mồ côi uy hiếp cô, cô muốn thoát khỏi cô ta, bảo vệ trại trẻ mồ côi, bây giờ chỉ có thể dựa vào Lục Lập Tiêu.

Tuy nhiên, cô ấy sẽ không chấp nhận món quà của anh một cách không công như vậy.

Kiều Hy cũng hiểu, Lục Lập Tiêu nếu không muốn giúp cô ấy, thì cũng không thể trách anh ta.

Nếu anh ta sẵn sàng giúp đỡ cô, thì sẽ có thêm một chút tình cảm giữa họ.

Nếu có cơ hội trong tương lai, cô gái chắc chắn sẽ trả nợ cho anh ta.

"Anh rể, em thay mặt trại trẻ mồ côi cám ơn anh!”

Thấy cô gái cảm động đến muốn khóc, Lục Lập Tiêu vỗ nhẹ vai cô: “Đi lên đi, tối tôi sẽ đón cô!”

"Em chăm sóc ổn thỏa cho tiểu Tím xong rồi thì sẽ tự bắt xe về, anh không cần đến đón em!” Kiều Hy nói một cách hiểu chuyện.

"Ai nói rằng tôi đón cô về nhà?"

"Hả?"

"Có một party giữa của những người bạn, cô đi chung với tôi!”

"Ừ."

......

Một giờ sau khi Lục Lập Tiêu bỏ đi, phẩu thuật của tiểu Tím cũng đã xong.

Kiều Hy ở phòng bệnh chăm sóc cho đến khi bà Dung đến để bàn giao, đúng lúc này cô nhận được một cuộc gọi từ Lục Lập Tiêu.

Cô gái bước nhanh xuống cầu thang và thấy Lục Lập Tiêu đứng thẳng ở cổng bệnh viện, sau lưng anh được bao quanh bởi một vòng những ánh mắt lén ngước nhìn của các cô y tá.

Người đàn ông đứng đó đứng ngược sáng, như thể anh ta là tác phẩm điêu khắc vinh quang, vừa rực rỡ vừa huyền bí.

Kiều Hy bước đến chỗ anh ta, các cô y tá xung quanh anh ta bắt đầu thì thầm.

"Cô gái này không phải là cô sinh con trước hôn nhân sao? Không ngờ anh chàng đẹp trai này lại là người đến đón cô ta?”

"Chắc là … người đàn ông này là cha đứa bé làm phẩu thuật tim đó hả? Chiều nay tôi thấy anh ta ở bên ngoài phòng phẩu thuật.”

"Rất có thể, nhìn người đàn ông chắc giàu có lắm, cô gái ấy chắc được anh ta bao. Thảo nào chịu sinh con cho anh ấy, chắc là muốn nắm chặt người đàn ông giàu có kia!”

"Haizz, mấy con bé bây giờ, không biết xấu hổ tí nào, vì tiền cái gì cũng làm được.”

......

Khinh bỉ thì vẫn là sự khinh bỉ đó, nhưng giọng điều của những người đó đã mang dấu vết của sự ghen tị.

Kiều Hy bỏ qua những gì họ nói, bước lên chiếc xe phía sau Lục Lập Tiêu.

Bạn bè tụ tập?

Kiều Hy nghĩ bạn bè Lục Lập Tiêu chắc sẽ là những người rất cao cấp.

Như Đường Cảnh Thiên và Thẩm Thiếu Khiêm cô đều đã gặp qua, đều là những chàng quý tộc giàu có, có địa vị.

Loại tiệc của tầng lớp thượng lưu mà anh ta để mình đi thật sự không sợ làm anh ta xấu hổ?

Nghe nói rằng các cô gái đều mặc áo dạ hội khi đến đó, Kiều Hy trước giờ chưa mặc qua, nhưng Lục Lập Tiêu không nói, chắc không cần mặc rồi.

Chiếc xe chạy đến cổng câu lạc bộ Hoàng Thiên, Lục Lập Tiêu dẫn cô bước xuống, đi vào từ cổng trước. bảo vệ trước cửa xếp hàng hai bên, cúi người chín mươi độ để chào đón.

Cách chào đón này … đúng là một trời một vật so với lần trước cô đến.

Cô gái đi theo anh ta, đột nhiên thấy một thân hình quen thuộc trong đội ngũ bảo vệ, cô dừng bước trước mặt anh ta.

"Có chuyện gì vậy?" Lục Lập Tiêu quay lại nhìn cô.

"Anh rể ...... Em biết người đàn ông này!" Kiều Hy chỉ vào người bảo vệ trước mặt cô, nói một cách ngây thơ: “Lần trước ông ấy nói nếu anh là anh rể của em thì anh là cháu trai của ông ấy!”

Ánh mắt Lục Lập Tiêu trên sóng lưng của người đàn ông đó, khiến đối phương rùng mình: “Cô … cô bé, cô nhìn nhầm người rồi.”

Nghe vậy, Kiều Hy mỉm cười gian xảo nói: "Thị lực của tôi rất tốt, tôi không bao giờ nhận lầm người, nhất là … những người đã xúc phạm tôi.”

Người quản lý thấy rằng họ đang đứng yên và không cử động, liền đi qua chào hỏi họ một cách cung kính: “Lục Tổng, có chuyện gì vậy?”

"Sau này, tôi không muốn gặp lại nhân viên bảo vệ này nữa" Lục Lập Tiêu nói với giọng trầm.

"Được rồi! Lục Tổng, ngài yên tâm, tôi sẽ đuổi anh ta ngay lập tức!"

"Đừng mà, Lục Tổng!” người bảo vệ đó hối hận đến chỉ biết cúi đầu, "Xin ngài rộng lượng, tha cho tôi … tôi mới là cháu, tôi là cháu! Cầu xin ngài đừng đuổi tôi, cả nhà tôi đều trông mong vào công việc này của tôi!”

Sau đó, người đàn ông lại nhìn Kiều Hy van xin: “Cô gái, lần trước là tôi sai. Tôi có mắt không tròng, xem cô như cô gái thỏ. Cô muốn đánh muốn mắng tôi như thế nào cũng được, cô xin Lục Tổng giúp tôi, đừng đuổi tôi đi.”

Thấy bảo vệ đó cũng không dễ dàng gì, Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu và nói: “Anh rể, hay là thôi đi!”

"Cô có chắc không?”

"Ừ!" Kiều Hy gật đầu.

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu cũng không nói gì thêm nữa, bước chân đến thang máy.

Người quản lý là người có con mắt quan sát, đợi họ đi khỏi thì liếc ông bảo vệ đó một cái: “Coi như anh may mắn, giữ được công việc. Sau này coi cửa phải coi cho kỹ, đừng đắc tội khách quý nữa. Bản thân ông gặp rắc rối không sao, đừng liên lụy cả chúng tôi!”

"Dạ biết, thưa quản lý!"

Người bảo vệ lau mồ hôi trên trán, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Trong thực tế, ông cũng oan uổng, ai mà biết được một cô bé tồi tàn như vậy, thực sự lại có thể liên quan đến Lục Tổng?

Trên thang máy, chỉ có hai người bọn họ, Lục Lập Tiêu đột nhiên nói: ”nghe qua một câu nói như vậy chưa? Đối tốt với người khác là tàn nhẫn với bản thân, mêm lòng quá không phải là một điều hay!”

Nghe ra anh ấy đang nói vệ chuyện lúc nãy, Kiều Hy giải thích: “Em không phải mềm lòng. Nhân viên bảo vệ đó trước kia có nói một số lời không tôn trọng em, khiến trong lòng em không thoải mái, nên hôm nay em cố ý kiếm chuyện với hắn, khiến trong lòng hắn cũng không thoải mái, như vậy xem như huề. Vã lại tiện thể đế hắn lo sợ một lần, em chỉ có lời, không có lỗ vốn đâu. Nhưng hắn ta không có làm tổn hại gì đến em, nếu khiến cho hắn ta mất việc thì có chút cậy thế bắt nạt người quá rồi.”

Lắng nghe phân tích của cô, đôi mắt của Lục lập Tiêu lóe lên một chút suy nghĩ.

Lúc đầu, anh nghĩ rằng cô gái này là một con thỏ trắng nhỏ, nhưng cô không ngờ cô ấy là một con cáo nhỏ mà có thù hận chắc chắn sẽ báo. Bộ não thông minh, thù dai, nhưng không thèm lợi dụng người khác …

Lục Lập Tiêu vốn không thích những phụ nữ chơi thủ đoạn, nhưng nay lại cảm thấy … ý nghĩ của Kiều Hy rất thú vị. Anh không khỏi lấy tay sờ đầu của Kiều Hy: “Tôi cho phép cô cậy thế bặt nạt người khác!”

"Hả?"

Kiều Hy ngẩn đầu lên, Lục Lập Tiêu lại thu hồi sự nuông chiều trong ánh mắt, bước chân ra khỏi thang máy.

Cô gái đi theo anh ta, bước vào phòng riêng.

Kết quả cô phát hiện … mình như đã rơi vào bẩy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.