Truyện Không Tên Số 35

Chương 56




4156

Ngày hôm sau, Kiều Hy với Khả Tâm đến tòa nhà văn phòng gần khu Trung Hoàng.

"Tiểu Kiều, người liên hệ tui nói, người đàn ông tống tiền cô ấy đi làm ở đây! Vì lỡ lên xe của hắn, hắn chở cô về phòng trọ của hắn để xâm phạm cô ấy, mà còn dùng máy quay phim quay lại toàn bộ quá trình để đe dọa cô ấy, không cho cô ấy báo án! Clip chắc là được giấu trong máy tính!”

"Vậy một lát tui sẽ giả bộ nhờ anh ta quá gian, nếu hắn ta chở tui về chỗ nhà trọ của hắn thì tui sẽ tìm thấy cách để ăn cắp máy tính của hắn!"

"Nhưng mà làm như vậy ổn không?” Từ Khả Tâm nhìn cô với ánh mắt không yên tâm: “Lỡ như bà chạy không thoát thì sao? Tiểu Kiều, hay là mình nghĩ cách kiếm tiền khác đi? Tên đó là tội phạm cưỡng hiếp, nguy hiểm lắm đó!”

"Tiểu Tím mới chỉ chin tháng tuổi, tình trạng của cô bé không thể chậm trễ! Bà yên tâm, tui sẽ tự bảo vệ mình, không sao đâu!”

Nhìn thấy mục tiêu từ tòa nhà văn phòng ở phía trước, Kiều Hy đặt chai xịt chống tội phạm vào túi rồi bước đến.

Vãy tay với người lái chiếc BMW đời thứ hai, cô gái cúi người nói vài câu với người đàn ông ngồi sau ghế lái vài câu qua cửa sổ xe, cô mở cửa và lên xe một cách thuận lợi.

Từ Khả Tâm nhìn từ phía sau một cách lo lắng, cô kêu một chiếc taxi, theo sau chiếc xe phía trước.

Tuy nhiên, họ không biết rằng Thẩm Thiếu Khiêm trên chiếc xe Maserati phía sau thấy hết toàn bộ những cảnh tượng trên.

Người đàn ông đẩy người phụ nữ trong vòng tay của mình ra và gọi một cú điện thoại.

Reo sáu lần, mới bắt máy.

"Lục thiếu gia, anh đang ở đâu?”

"Trên xe, chuẩn bị đi An Thị để bàn một hợp đồng!”

"Tôi vừa thấy con hồ ly nhỏ mà được gởi về nhà anh, cô ấy bước chiếc BMW của một người đàn ông lạ mặt!”

Nghe vậy, lông mày của Lục Lập Tiêu ở đầu kia điện thoại hơi nhíu lại: "Anh muốn nói cái gì?"

"Tôi đã nói với anh rồi, con bé Kiều Hy này không an phận! Khi còn học cấp ba đã bị nhà trường phê bình qua vì vụ bê bối quan hệ nam nữ. Cô ta còn đi với những tay giàu có, thích tiêu tiền của những thằng đàn ông đó, em trai tôi đã bị lừa qua rồi, loại phụ nữ như vậy anh không nên để cô ấy lại bên cạnh!”

"Anh chỉ thấy cô ấy lên xe, có tận mắt chứng kiến cô ấy làm gì với thằng đàn ông khác không?”

"Cái này thì …”

"Đôi khi những gì mình nghe thấy chưa chắc là thật, tôi vẫn tin vào đôi mắt của mình hơn. Tôi còn phải coi một phần báo cáo, tôi cúp máy trước đây!”

Lục Lập Tiêu nói xong thì anh cúp máy thật.

"Alo?"

Thẩm Thiếu Khiêm nghe tiếng bíp trong điện thoại, tức giận đến nỗi đấm một cái trên vô lăng.

Cũng không biết người an hem của mình trúng tà gì, lại tin con bé đó mà không tin anh?

Hôm nay anh phải tìm cho được bằng chứng cho anh ta coi mới được!

Con bé Kiều Hy trêu chọc em trai mình rồi, không thể để cho cô ấy làm hại một người anh em khác của mình nữa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiếu Khiêm khởi động xe, chạy theo chiếc BMW phía trước!

Lục Lập Tiêu thật sự không nghi ngờ Kiều Hy, vụ việc cấp ba của cô, Đường Cảnh Thiên đã điều tra kỹ rồi, anh ta vẫn tin vào mạng lưới tình báo gia đình họ Đường.

Hơn nữa, anh tin vào mắt nhìn người của mình nhiều hơn.

Mặc dù anh qua lại với Kiều Hy không lâu nhưng sự mạnh mẽ, quật cường, bướng bỉnh và nhút nhát của cô bé anh đều đã thấy qua.

Lòng phòng bị đối với nam giới của cô ấy rất cao, hễ anh đến gần một chút thì cả người cô ta căng thẳng hẵn lên.

Lục Lập Tiêu tuy là hống hách, nhưng anh ta không phải là người không nói đạo lý.

Cảnh Thiên điều tra qua, con bé chơi Tiên nhân nhảy là vì muốn giúp đở trẻ mồ côi ở trại trẻ mồ côi!

Nhưng đợi khi anh bàn xong hợp đồng về, anh cần thiết phải ràng buộc cô bé không cho cô ta chơi trò đó nữa.

Nhìn sang một bên cửa sổ, ánh mắt của Lục Lập Tiêu đột nhiên rơi trên một cửa tiệm giày dép phụ nữ bên đường. Anh nhớ rằng cô gái đã đến Lục gia quá lâu mà vẫn không có một đôi dép.

"Dừng xe!"

"Lục Tổng, có chuyện gì vậy?"

"Dừng xe ở bên đường một chút, tôi cần đi mua đôi dép!”

......

Kiều Hy ngồi ở ghế sau của chiếc BMW, và cơ thể cô luôn luôn căng thẳng.

Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông lái xe phía trước, mặc một bộ đồ vest với cà vạt, một cặp mắt kính gọng đen, dáng vẻ rất nho nhã. Người như vậy thật sự không ngờ lại là một tên cưỡng hiếp.

Tương tự như vậy, người đàn ông phía bên kia cũng đang nhìn cô ấy trong gương chiếu hậu: "Cô bé, trông cô rất lo lắng?”

"Không ... tôi chỉ hơi nóng thôi!" Kiều Hy lấy tay quạt quạt.

"Vậy để tôi mở máy điều hòa!"

Người đàn ông bật máy điều hòa, ngay lập tức gió thổi ra từ cửa thoát khí, không khí lạnh đột ngột ập đến khiến cô nổi cả da gà.

Kiều Hy nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy rõ ràng đó không phải là con đường mà cô vừa nói.

Có vẻ như người đàn ông này đã cắn câu.

Cô siết chặt tay trên đầu gối mình trong vô thức, Kiều Hy nhìn vào gương chiếu hậu, cô bắt gặp chiếc taxi mà Khả Tâm đi, tim cô mới dịu hơn một chút.

Chỉ cần cô lấy được đoạn clip, thì tiểu Tím sẽ được cứu. Cô còn có thể đến đồn cảnh sát báo án, trừng trị một tên tội phạm cướng hiếp nữa!

Chiếc BMW dừng lại trước một ngôi nhà cho thuê trông hơi cũ và người đàn ông mở cửa.

Kiều Hy giả vờ thấy rằng không đúng chỗ: "Không phải là nói là đưa tôi đến đường Quan Hạ sao?”

"Ờ, vừa đúng công ty muốn tôi gửi tài liệu đến đường Quan Hạ, tôi phải về nhà lấy tài liệu rồi đưa cô đi qua đó!”

"Ờ, vậy tôi chờ ông ở đây?"

"Tôi tìm tài liệu có thể mất khá nhiều thời gian, cô lên ngồi chút đi! Dưới quê tôi có gởi rất nhiều đồ ăn vặt, tôi lại không thích ăn, đều cho cô ăn hết đó!”

Nghe vậy, Kiều Hy đoán trong lòng, người này chắc thường dùng cách này để dụ các cô gái về nhà ông ta đây!

Do dự một lúc, Kiều Hy giả vờ động lòng, theo ông ấy lên lầu.

Trên tầng thứ tư, Kiều Hy nhìn anh mở cửa và cô siết chặt tay mình một cách vô thức.

Đối phương dường như phát hiện cô đang lo lắng, quay đầu lại nhìn cô: "Đừng lo lắng, vào đi!"

"Ừ ..."

Kiều Hy gật đầu đi vào theo ông ta, nghĩ rằng ngôi nhà cho thuê này không lớn, một phòng ngủ và một phòng khách, cô đi vào lấy máy tính xách tay sẽ có thể chạy nhanh ra.

Nhìn người đàn ông đi vào phòng khách để lấy cái tách, chắc là để rót nước cho cô, Kiều Hy lén đi vào phòng ngủ, định lấy máy tính xách tay rồi chạy.

Nhưng khi lần đầu tiên bước vào, cô gái bị sốc bởi cảnh tượng bên trong.

Cô nhìn thấy bức tường, đầy những dụng cụ khác nhau, roi da, nến, còng tay ...

Kiều Hy hướng ánh mắt về phía chiếc máy tính xách tay trên bàn làm việc của cửa sổ, vẫn chưa kịp đi tới lấy nó thì đột nhiên một chiếc tay ôm lấy cô từ phía sau: "Cô bé ... là cô tự dâng lên cho tôi nha!!”

Cô gái quay lại và thấy vẻ mặt kinh khủng của người đàn ông: "Cái gì cũng bị cô thấy hết rồi, vậy thì hôm nay tôi sẽ dùng mấy thứ này để tiếp đón cô!”

Kiều Hy muốn chống cự, nhưng đột nhiên cảm thấy toàn thân mình không có sức lực gì, ngay cả cánh tay đang cầm bình xịt chống tội phạm cũng cầm không nổi.

Bàn tay run rẩy không kiểm soát được, và cái bình xịt rơi ra khỏi túi.

Kiệu Hy sợ hãi!

Chết rồi, là điều hòa không khí trên xe, trong đó có thuốc mê ...

Bên ngoài cửa -

Từ Khả Tâm nhìn đồng hồ một cách lo lắng Tiểu Kiều vào đó hai phút rồi, sao vấn chưa ra!

Cô đã lo lắng lắm, không khỏi đến kêu cửa: "Có ai không? Mở cửa!"

Bên trong ngôi nhà, người đàn ông BMW liếc nhìn Từ Khả Tâm qua khe cửa, rồi quay sang nhìn Kiều Hy, người đang bị trói vào giường.

"Bên ngoài là bạn của cô? Thật không may, cô ấy không thể cứu cô!"

"Tôi thuê căn nhà này không có hàng xóm xung quanh, tôi không mở cửa cô ấy cũng không có cách vào. Nhưng mà đừng sợ, tôi sẽ mở cửa!" Tên khốn cười, "Tôi sẽ dùng ba phút chơi với cô, sau đó cho bạn cô vào! Dùng clip để uy hiếp hai cô chơi song phi với tôi!”

Người đàn ông nói, mở máy tính xách tay ở đầu giường và hướng máy camera theo hướng của Kiều Hy.

Rồi anh bước về chỗ cô, vừa bước vừa mở dây nịt.

Kiều Hy thấy anh ta đến gần, cô cố gắng đạp chân muốn chống cự.

Nhưng tay chân cô đều bị trói chặt, không thể động đậy được.

Người đàn ông nhìn thấy cô vùng vẫy, nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị, lấy roi da quất lên người Kiều Hy.

Cô gái khịt mũi kêu lên một tiếng, cánh tay cô ngay lập tức có một vết bầm tím.

"Kêu lên … kêu to nữa lên …”

Kiều Hy cắn răng, không nói gì, nhìn người đàn ông đang đến gần trong sợ hãi.

Thôi như vậy là xong rồi ư? Hôm nay coi như chết ở đây?

Cô đã làm việc chăm chỉ chăm chỉ như vậy, cố gắng giữ mình như vậy, không ngờ vẫn là kết cục như vậy!

Kiều Hy rất mạnh mẽ, cô đã nghĩ hết rồi, ngay cả khi hôm nay cô bị cướng hiếp, cô cũng tuyệt đối không giống như co gái kia, vì sợ mất mặt mà bị uy hiếp bởi đoạn clip, tuyệt đối không liên lụy Khả Tâm.

Khi cô trốn thoát, việc đầu tiên cô làm là đi báo án, để hắn ta bị luật pháp xử phạt.

Tuy nhiên, cô vẫn không cam tâm.

Biết trước có kết quả như vậy, cô cho cái quý nhất của cô cho Lục Lập Tiêu cho rồi.

Người đàn ông đó tuy hung dữ, nhưng ít nhất khi anh ta đè cô, cô chỉ cảm thấy sợ hãi và xấu hổ.

Nhưng khi người đàn ông này đè cô, trong lòng Kiều Hy cảm thấy buồn nôn và ghê tởm.

Cô thấy người đàn ông cưỡi lên người mình, cởi quần và xé áo cô.

Nước mắt của Kiều Hy khiến mắt cô mờ đi, cô không thấy rõ những gì diễn ra tiếp theo…

Tiếng gõ cửa không biết đã dừng từ khi nào, ngay khi cô gái đang trên bờ vực tuyệt vọng, đột nhiên ‘đùng’ một tiếng, cửa bị đá văng từ bên ngoài.

Có vẻ như ai đó bước vào, mắt Kiều Hy toàn là nước mắt, nhìn không rõ.

Chỉ cảm thấy trên người cô nhẹ hẵn, người đàn ông đó bị người ta đá văng xuống giường, sau đó là tiếng đánh đập.

Còng tay trên cổ tay cô đột nhiên bị bẻ gãy, Kiều Hy cảm thấy có một chiếc áo còn hơi ấm quấn trên cơ thể mình, nước mắt cô được lau đi bởi những ngón tay, trước mắt cô từ mờ áo trở nên rõ ràng hơn.

Nhìn thấy trước mặt cô một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, cô gái không thể tin được, giọng cô run rẩy: "Anh rể?"

Khuôn mặt của người đàn ông căng thẳng, đôi môi mỏng dính chặt như một đường thẳng, mặt anh xanh xao dường như đang rất tức giận.

Nhưng tại thời điểm này Kiều Hy không sợ anh ta chút nào nữa, cô vùi đầu vào vòng tay anh, khóc lên: “Anh rể, em sợ … hu hu …”

Cơ thể Lục Lập Tiêu vẫn còn rất căng thẳng, có trời biết anh ta tức giận cỡ nào khi nhìn thấy cảnh tượng trong đây.

Nhưng cô gái trong vòng tay anh lần đầu tiên bỏ hết sự phòng bị của mình mà khóc, nói cô ấy sợ, khiến anh lòng anh dịu hẵn.

Quấn áo khoác lên người cô, Lục Lập Tiêu bồng cô gái lên và bước ra ngoài.

"Đợi đã!" Kiều Hy nói trong vòng tay anh, "Giúp em lấy cái laptop đó!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.