Truyện Không Tên Số 35

Chương 55




4155

“Nói bậy bạ gì vậy?” Lục Lập Tiêu Nhìn Mạch Vi Ni.

"Tôi đâu có nói bậy? Trước khi đến là nghe bác gái nói anh mới nhận một cô bồi giường (*), tôi muốn đến xem là thần thánh phương nào từ sớm rồi!”

(*bồi giường: chỉ những người chuyên cung cấp dịch vụ ngủ chung, tất nhiên có luôn chuyện ấy)

Kiều Hy mặt vốn đỏ, nhưng ngay lập tức mờ đi.

Mặc dù cô ấy hiểu được thân phận của mình, nhưng điều đó không có nghĩa là từ 'bồi giường’ sẽ không làm cô khó chịu.

Có mặt người khác ở đây, nói cô là công cụ td của Lục Lập Tiêu giữa mọi người như vậy khác gì lột hết quần áo cô rồi ném cô ra giữa đường?

Đột nhiên, cô gái không có hứng thú với việc chọn quần áo mới nữa!

Lục Lập Tiêu cũng nghĩ hai chữ đó không thích hợp, anh nhìn thấy nét mặt bí xị của Kiều Hy, liền nhìn Mạch Vi Ni với ánh mắt cảnh cáo: “Giúp cô ta thử đồ, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại!”

Nghe vậy, người phụ nữ lè lưỡi một cách tinh nghịch, nắm tay của Kiều Hy: “Chị xin lỗi em nhé! Tính chị là vậy, rất ngay thẳng, chơi với anh Tiêu từ nhỏ đến lớn nên quen rồi, không có ác ý đâu! Chị thích em, muốn thân cận với em nên mới nói giỡn như vậy!”

"Không sao! Tính em cũng khá hướng nội, không có không vui!” Kiều Hy lắc đầu thờ ơ.

"Vậy thì hay quá! Em bây giờ là quý nhân bên cạnh anh Tiêu, chị sợ làm em giận, anh ta bỏ chức vụ chuyên gia phối trang phục của chị thì chị có mà thất nghiệp mà đói chết!”

"Đừng có xạo! Một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng như cô mà quan tâm tới chức vụ nhỏ bé tôi đưa cô sao?”

Lục Lập Tiêu vỗ đầu của Mạch Vi Ni và nhìn Kiều Hy một cái trước khi bước ra khỏi phòng ngủ.

Kiều Hy nhìn vào sự tương tác giữa hai người, đoán chắc họ là bạn bè quen nhau nhiều năm rồi.

Vừa nãy, Mạch Vi Ni nói họ thường đùa giỡn với nhau, chắc là thanh mai trúc mã rồi!

Không biết tại sao, Kiều Hy thấy có chút khó chịu!

Cô không thích sự phối đồ của người thiết kế thời trang này của Lục Lập Tiêu, không chỉ vì khi nãy cô ấy nói ra cái từ khiến cô khó chịu, còn vì từ một loại không thích hợp trong khí trường giữa phụ nữ với nhau!

Sự không thích hợp này bắt nguồn từ cô có thể cảm nhận được sự thù địch được ẩn dấu của đối phương đối với cô.

Sau khi Lục Lập Tiêu rời khỏi, Kiều Hy có thể nhìn ra nụ cười với mình của người phụ nữ đó có chút giả tạo.

"Em tên là Kiều Hy hả? Chị nghe nói em là em gái của Kiều Ân. Khi nghe bác gái Lục nói em được anh Tiêu cho ở lại chị cũng không dám tin nữa! Thay cho chị ngủ với anh rể … em có bị chướng ngại tâm lý không?”

Mạch Vi Ni hỏi xong, không thấy Kiều Hy trả lời, tự cô ấy cười một tiếng: “Chị xin lỗi, người chị thẳng thắn quen rồi, chỉ là tò mò, không có ý xấu đâu!”

Kiều Hy thấy sự lạnh lùng của thế sự từ nhỏ, làm sao cô tin là không có ý xấu được! Cô ghét nhất loại người dùng thẳng thắn làm lá chắn để nói xấu người khác!

Chỉ là không biết mục đích và bối cảnh của dối phương, nên cô chỉ giả vờ thành cô gái ngây thơ, đơn thuần để tự bảo vệ mình.

Do đó, Kiều Hy giả vờ không nghe ra sự thù địch trong lời nói của đối phương, lắc đầu một cách ngu ngốc: “Không sao!”

"Vậy em với anh Tiêu … có phát sinh quan hệ thật sao?” Mạch Vi Ni tiếp tục thăm hỏi.

"Chị Vi Ni, mình không thảo luận vấn đề này được không? Không phải nói thử quần áo hả?”

Kiều Hy né tránh trả lời câu hỏi này, nhưng cô để lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng cắn môi dưới của mình để đưa cho cô một câu trả lời mơ hồ!

Người phụ nữ đó chắc là dịch vẻ mặt ngượng ngùng của cô thành câu trả lời khẳng định, ánh mắt cô lóe lên một sự ghen tị!

Kiều Hy cũng có thể nhìn ra tình cảm cô ấy đối với Lục Lập Tiêu không như bạn bè bình thường nên mới quan tâm nhiều về việc liệu họ có quan hệ hay không, và nảy sinh sự thù địch với bản thân mình.

"Được thối, thử quần áo đi! Chị mang cho em hai bộ Stellamartney là đồ thể thao thiết kế mới của năm nay, người bình thường trong nước không mua được đâu! Em chắc chưa mặt qua đồ thể thao tốt như vậy mà hả?” Vi Ni nhìn quần áo trên người Kiều Hy, cố ý hỏi, “Em thường mặc quần áo hiệu gì vậy?”

Kiều Hy nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của cô ấy và trả lời một câu: “Em thì thương hiệu gì cũng mặc!”

Quần áo của cô thường mua ở các quầy hàng bên đường, nhiều hơn là những bộ mà chị em Kiều Chi không mặc nữa, nên sự thật đúng là thương hiệu gì cũng mặc.

"Chị nghe nói, cuộc sống của em bên Kiều gia không được tốt! Nhưng bây giờ đến bên cạnh anh Tiêu, anh ấy sẽ không đối xử tệ với phụ nữ đâu! Cho dù không có cảm giác, chỉ cần anh ấy đụng qua, sau này khi chia tay anh ấy cũng sẽ cho em một khoản tiền không nhỏ để đền bù!”

"Thật không?”

"Đương nhiên! Vã lại em chữa lạnh bệnh khó nói của anh Tiêu, bác gái Lục cũng không bạc đãi em đâu! Em cũng biết địa vị của Lục gia ở Nam Thành rồi đó, ngủ với anh Tiêu một lần, giá cả ít nhất phải là hai mươi lần so với người thường!”

Kiều Hy phát hiện Mạch Vi Ni này thật sự thù địch cô! Câu nào câu nấy đề rất mỉa mai, còn so sánh cô với gái? Bắt nạt cô quá rồi!

Con hổ không mở miệng, cô ấy thực sự nghĩ rằng cô là một con mèo đồ chơi?

“Phải rồi, chị Vi Ni! Chị quen anh rể em bao nhiêu năm rồi?” Kiều Hy đột nhiên hỏi cô ấy.

"Chị quen anh Tiêu từ nhỏ rồi, hai nhà chúng ta là chỗ quen thân!” Mạch Vi Ni trả lời một cách tự hào.

"Như vậy về căn bệnh khó nói của anh ấy chị biết rõ nhất rồi hả? Anh ấy có đúng là chưa chạm vào người phụ nữ qua không?”

"Dĩ nhiên! Anh ba kể từ bảy năm trước đây ......" Mạch Vi Ni nói đến đây, ngưng một lúc, “dù sao thì sau đó Anh ba rất phản cảm với việc quan hệ nam nữ! Trước em, bác gái Lục cũng đã tìm rất nhiều phụ nữ cho anh ấy, nhưng đều không có tác dụng!”

"Hai người lớn lên cùng nhau, chị lại là chuyên gia trang phục của anh ấy, vậy hai người thường không tránh khỏi tiếp xúc thân mật như vậy Anh rể chưa bao giờ có phản ứng với chị hả?”

Nghe vậy, mặt Mạch Vi Ni có chút khó chịu.

Trước đây, cô ấy đúng là đã nhân cơ hội làm nhà thiết kế trang phục để tiếp cận anh Tiêu qua, thậm chí còn bí mật làm rất nhiều chuyện … nhưng người đàn ông đó không có một chút phản ứng với cô ấy.

Nếu thừa nhận rằng Lục Lập Tiêu không có phản ứng với cô ấy thì khác nào thừa nhận bản thân mình không có sức quyến rủ? Không bằng cả con bé mới vào Lục gia được một tuần này sao?

"Tất nhiên không phải chưa bao giờ có phản ứng qua rồi! Anh Tiêu tuy là có trở ngại, nhưng phản ứng sinh lý của đàn ông không phải chỉ có một chỗ đó! Có khi chị thử đồ cho anh ấy, ánh mắt anh ấy trở nên nóng lên!”

"Ừ, em biết cái mà chị nói, nó như ánh mắt của mấy đàn ông bình thường nhìn mấy cô không mặc quần áo … nhảy múa vậy phải không?”

Vi Ni: "..."

Cô ấy cảm thấy như thể mình đã bị sập bẫy rồi? Bị so sánh với mấy cô gái nhảy thoát ý đó?

Nhưng lời là tự cô ấy nói ra mà, lại không thể bác bỏ được!

Khuôn mặt của người phụ nữ lúc trắng bệch lúc xanh xao, cô chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

Nhưng cô thấy Kiều Hy, nét mặt cô bé vẫn tỏ ra rất vui vẻ với việc thử quần áo mới, dường như không biết cô đã nói sai điều gì, còn nhìn cô ấy với vẻ ngưỡng mộ: “Vậy cũng đúng! Chị Vi Ni biết cách ăn mặc như vậy, đàn ông nhìn vào thật sự rất cuốn hút!”

"Sự hấp dẫn của chị có là gì đâu, khiến đàn ông có phản ứng thì không có gì, khiến đàn ông hành động mới là bản lĩnh thật sự!” Mạch Vi Ni nhìn Kiều Hy với ánh mắt mỉa mai, “Em vẫn chưa nói cho chị biết là dùng cách nào chinh phục được anh Tiêu mà?”

"Em cũng không biết nữa, em đâu có làm gì đâu! Chắc là … Anh ta chỉ nhìn mặt thôi!” Cô gái nói một cách bình thường.

Nghe vậy, khuôn mặt của Mạch Vi Ni càng khó coi hơn.

Ý nghĩa câu nói đo không phải nói Cô ấy có khuôn mặt không đẹp bằng Kiều Hy nên người mà Lục Lập Tiêu ngủ cùng không phải là cô ấy sao?

Nhìn vào nét mặt ngây thơ của cô bé, cũng không biết cô ấy khờ thật hay là đang làm bộ ngây thơ mà đã dùng lời nói đâm cô hai cú đau điến.

Như vậy, cô càng không ưa Kiều Hy hơn, Mạch Vi Ni lấy đại một bộ áo dây ngực thấp lộ lưng đưa cho cô: “Mặc thử cái này đi!”

Nghe vậy, Kiều Hy liếc nhìn nó một cái, không nhận: “Cái này … hơi phô!”

“Hứ… Em tưởng là em đang tự mình mua quần áo thiệt hả?” Vi Ni cười nhẹ một tiếng, cũng không nể mặt cô nữa, “Ở đây mỗi bộ quần áo đều mắc hơn bản thân em, làm sao mà tới lượt em lựa chọn? Nếu không phải anh Tiêu, cả đời em cũng không có cơ hội mặc những bộ váy này đâu! Dù sao thì em cũng như mớ quần áo này, đều là để anh ấy xem, đâu tới phiên cô chọn theo sở thích của mình?”

Nghe vậy, Kiều Hy như thức tỉnh.

Những lời nói của Mạch Vi Ni tuy hơi khó nghe, nhưng cũng nhắc nhở cô về tình hình của chính mình.

Phải, cô không được chọn! Ngay cả khi Lục Lập Tiêu bây giờ tốt với cô chút, nhưng kiểu tốt đó cũng như cưng một con mèo hay một con chó trong nhà gia đình giàu có. Cho nó ăn, uống, mặc, cái gì cũng dùng cái mắc nhất, mục đích là để nó làm cho chủ nhân vui thôi.

Ngay cả khi được nuông chiều cỡ nào thì cũng chỉ là một vật cưng.

Cô vẫn muốn mượn tiền anh ta, có phải quá ngây thơ không?

Sau đó, Kiều Hy mặc từng bộ quần áo đi đến phòng sách cho Lục Lập Tiêu xem.

Người đàn ông đã giúp cô chọn một bộ đồ thể thao màu hồng, một vài trang phục mùa hè và mùa thu, sau đó nói với Vi Ni đo số đo của cô để gửi một số quần áo theo mỗi mùa qua cho Kiều Hy.

Sau khi chọn xong, người đàn ông gọi cô bé đến trước mặt và hỏi cô ấy: "Thích không?”

"Ừ!" Kiều Hy gật đầu, không có thêm cảm xúc nào trên mặt.

Nhưng tại sao Lục Lập Tiêu cảm thấy cô ta không thích?

Đường Cảnh Thiên không phải nói rằng các cô gái đều thích đàn ông mua quần áo cho cô ấy?

Tại sao mình chọn cho cô ta nhiều vậy mà cô ta lại càng không vui vậy?

......

Sau khi Kiều Hy trở về phòng, cô cởi bộ váy dây ra và mặc quần áo của mình.

Điện thoại reo, và cô gái bắt máy: "Khả Tâm?”

"Tiểu Kiều, tui mới lọc qua trên diến đàn, phát hiện có một nhiệm vụ lớn! Lúc trước có tìm mình qua nhưng mình không nhận, giờ đối phương đôn giá lên thành năm vạn!”

"Thật sao?"

"Ừ! Nhưng nhiệm vụ này có chút không an toàn!” Khả Tâm do dự, “Đối phương ẩn danh liên hệ mình, cô ấy nói cô ấy bị xâm phạm, có quay clip xâm phạm lại. đối phương dùng nó để uy hiếp cô ấy đi khách sạn với hắn ta, cô ấy muốn mình giúp cô ấy lấy cái clip lại!”

"Nhận đi!”

"Tiểu Kiều, bà có chắc không? Mục tiêu nhiệm vụ lần này không phải là mấy tên đàn ông xấu xa nhút nhát, mà là tên tội phạm cưỡng hiếp! Bà tiếp xúc với loại người này sẽ rất nguy hiểm!”

"Không có cách nào khác, phẫu thuật tím nhỏ không thể chờ đợi! Bên cạnh đó, các nạn nhân cũng liên hệ với một trong chúng tôi rất nghèo. Nếu chúng ta không giúp cô, cô sẽ là loại mối đe dọa đã buộc những kẻ xấu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.