4153
Lục Lập Tiêu dẫn Kiều Hy đi đến sân sau,người phụ nữ giàu sang ấy cũng không cam tâm và theo sau: “Lập Tiêu, Mộng Tình đã bị phạt quỳ tám giờ liên tục rồi, cứ như vậy cơ thể của nó chịu không nổi đâu!”
Hóa ra Lục Mộng Tình bị anh ta phạt quỳ ở đây? Có phải vì mình không?
Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu, lại nhìn xuống cô gái đang quỳ gối.
Sắc mặt Lục Mộng Tình xanh sao, đối môi khô khốc, cũng không thể tính là quỳ, gần như toàn bộ cơ thể cô đang nằm trên mặt đất.
Dù sau thì cũng chưa chịu khổ qua, làm sao có thể quỳ lâu như vậy? Đầu gối Lục Mộng Tình cũng đã bị xước hết, đau đén cứ kêu la, nước mắt cứ rơi xuống.
Nhưng khi cô thấy Lục Lập Tiêu đến, cô không dám la to quá, chỉ có thể khóc nhỏ tiếng.
Khi mắt cô quét qua Kiều Hy, trong đôi mắt đầy nước mắt của Lục Mộng Tình lóe lên sự oán hận.
Mẹ Lục Mộng Tình thấy con gái mình đau khổ, cũng quỳ xuống ôm lấy cô một cách thương xót, nhìn Lục Lập Tiêu: “Lập Tiêu, em hãy nễ mặt chị, đừng phạt Mộng Tình nữa được không? Con bé đã biết lỗi rồi!”
"Sao tôi không thấy cô ấy biết lỗi?”
Sau khi nghe câu hỏi của Lục Lập Tiêu, mẹ của Lục Mộng Tình liền nhắc nhở con gái trong vòng tay của mình: "Mộng Tình, Mau nhận lỗi trước cậu con!”
"Người mà cô ấy phải xin lỗi không phải là tôi!”
"Vậy … Vậy tôi kêu nó nhận lỗi với Kiều Hy thì sẽ không bị phạt nữa phải không?”
Nghe vậy, Lục Mộng Tình ngẩn đầu nhìn Lục Lập Tiêu, rồi lại nhìn Kiều Hy bên cạnh anh, cắn chặt răng trong oán hận, không nói gì cả.
"Mộng Tình, cậu con kêu con xin lỗi kìa!”
"Con không xin lỗi! Kiều Hy vốn là con tiện nhân, con nói chuyện bê bối của nó cho bà hai nghe thì có gì sai?”
"Con còn nói …”
Thấy cô ấy cứng đầu, không chịu xin lỗi, Lục Lập Tiêu không chú ý đến Lục Mộng Tình nữa.
Anh quay sang Kiều Hy, người đàn ông nhìn khuôn mặt trắng của Kiều Hy với ánh mắt thương, trên khuôn mặt đó vẫn còn để lại hai dấu đỏ.
Vào lúc này, một người phụ nữ bồng đứa bé đi đến, đứng trước mặt Lục Lập Tiêu kêu một cách nhút nhát: ”Cậu!”
Kiều Hy nhận ra người phụ nữa này, người đã tát cô hôm qua.
Vào lúc này, Trình Mỹ Vân gặp lại cô, trên mặt đã không còn vẻ kiêu ngạo như hôm qua, thay vào đó là sự sợ hãi trong ánh mắt.
Kiều Hy biết rằng nỗi sợ hãi này là từ sự khiếp sợ người đàn ông bên cạnh cô mà ra.
Nhưng đứa bé trong vòng tay người phụ nữ đó, vừa thấy Kiều Hy thì mắt sáng lên, giơ tay lên, cứ đá chân trong vòng tay mẹ nó, miệng kêu la: “Chị ơi … chị bồng!”
Kiều Hy không làm bất kỳ động tác gì, cô nhìn Lục Lập Tiêu với ánh mắt nghi vấn.
Chỉ nghe người đàn ông đó nói: “Bây giờ cho cô một cơ hội … cô ta đánh cô như thế nào, cô đánh trả lại!”
Nghe vậy, mặt người phụ nữ bồng đứa bé liền biến sắc.
“Anh thật sự để em đánh trả lại?” Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu với ánh mắt như đang nói thật không thể tin được.
"Ừ!"
Người đàn ông chỉ ừ nhẹ một tiếng, nhưng toàn thân như thể toát ra một khí phách chỉ điểm gian sơn.
Kiều Hy cảm thấy anh ta như một vị hoàng đế thời xưa, còn mình như một phi tần đột nhiên đắc sủng, có người chóng lưng, những ấp ức trước kia cô phải chịu đều được anh giúp cô đòi lại.
Việc hôm qua, Kiều Hy thật sự rất ấm ức, lòng cô đang chứa đựng sự ấm ức đó! Cô đang đợi chờ trả thù cho sự ấm ức đó.
Cũng không biết liệu Lục Lập Tiêu có phải hứng thú nhất thời không. Tốt nhất cô nên nắm bắt cơ hội này trước đi.
Cô gái tiến lên một bước, giơ tay lên trước mặt Trình Mỹ Vân, chuẩn bị trả thù.
Tuy nhiên, đúng lúc này thì hoàng thái hậu đến!
"Lập Tiêu, con đang làm gì vậy?”
Diêu Phụng Nghi được mẹ của Lục Mộng Tình kêu đến, Lục Lập Tiêu không màng đến tình thân thì bà chỉ có cánh đi tìm người lớn tuổi giúp đỡ.
Tuy nhiên, ngay cả khi Diêu Phụng Nghi đến thì cái sát khí trên người Lục Lập Tiêu cũng không bị thu hồi.
"Mẹ, con làm việc có chừng mực của con!”
"Có chừng mực cái gì? Con sáng sớm đã phạt Mộng Tình quỳ ở đây, còn không cho con bé uống nước hay ăn cơm, Mộng Tình dù sao cũng là cháu gái của con, có người tra tấn cháu gái của mình như vậy không?” Diêu Phụng Nghi trách móc.
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu lườm cô một cái: “Mẹ thương xót Lục Mộng Tình, vậy ai thương xót Kiều Hy? Hôm qua con bé quỳ ở đây cả một ngày, có ai quan tâm qua cho nó đâu?”
Sau khi nghe những lời của Lục Lập Tiêu, trái tim của Kiều Hy run động một chút. Không ai thương xót cô, cô cũng không trông mong ai thương xót cô.
Nhưng câu của người đàn ông, ‘ai thương xót Kiều Hy’ như một cánh tay vô hình, đột nhiên lắc lư sợi dây rất căn trong trái tim của cô gái.
Nghe vậy, Diêu Phụng Nghi nhìn Kiều Hy, vẻ mặt có chút khó khăn: “Hôm qua là mẹ phạt con bé quỳ, nhưng mẹ không có cấm nó ăn uống mà! Vã lại con bé này vốn không hiểu chuyện, bên ngoài không đứng đắng, làm hỏng danh tiến Lục gia chúng ta, còn có vụ bê bối sinh con khi chưa kết hôn, không nên bị phạt sao?”
"Sinh con khi kết hôn là chuyện không tồn tại, con đã cho người điều tra rõ rồi! Lục Mộng Tinh lan tin đồn nhảm sinh sự trước mặt mẹ, còn dày vò Kiều Hy sau lưng con, như vậy không đáng phạt sao?”
Những lời của Lục Lập Tiêu khiến Diêu Phụng Nghi không thể bác bỏ.
Cô dừng lại một lúc, sau đó mới nói tiếp: “Vậy con phạt nó một chút là được rồi, cũng đừng để Mộng Tình chịu nhiều khổ như vậy! Còn Mỹ Vân, con bé là vợ của Mộng Thái, dù có là hậu bối của con cũng không thể để nó bị con bé nhỏ tuổi tát vào mặt như vậy!”
"Mẹ, Lục gia do con làm chủ mà!” Lục Lập Tiêu không nhượng bộ bước nào.
Người đàn ông này sinh ra đã như một vị vua sinh ra, quyết định của anh ta đưa ra không cho phép bất cứ ai bác bỏ hay nghi ngờ.
Bởi vì tuy tuổi của anh ta không lớn, nhưng kinh nghiệm và khí trường của anh ta khiến anh ta có đủ tự tin để nắm vững quyền sát phạt.
Kiều Hy cuối cùng đã biết tại sao người trong Lục gia lại sợ Lục Lập Tiêu đến như vậy!
Người đàn ông này trong mắt của những người khác vào lúc này, chắc chắn là rất máu lạnh và vô tình!
Nhưng tại sao Kiều Hy lại đột nhiên nghĩ rằng anh ấy ngầu?
Lục Lập Tiêu nhìn cô, giọng anh ta trầm và mạnh mẽ: “Đi đánh đi!”
Cô gái nhìn vào đôi mắt cứng rắn của anh, như thể là người ủng hộ vững chắc nhất của cô.
Vào lúc đó, thực sự có một chút ấm áp trong tim cô.
Cô siết chặt tay và tiến lại gần Trình Mỹ Vân, người ngay lập tức hoãng sợ lùi lại một bước.
Trình Mỹ Vân thông minh hơn Lục Mộng Tình, nhìn thấy Lục Lập Tiêu đã quyết chí bảo vệ Kiều Hy, thì biết không thể đối đầu trực tiếp với cô ta rồi, nên chủ động xin lỗi: ”Tiểu Hy, hôm qua đánh em, chị thật sự không cố ý! Chị xin lỗi em!”
Kiều Hy nắm chặt nắm đấm, nhìn cô: “Vậy chị nói, con trai chị bị em đẩy ngã phải không?”
"Không ... không phải! Tiểu Bảo tự ngã, là chị nhìn lầm rồi!”
Trình Mỹ Vân thật sự rất sợ Lục Lập Tiêu, lúc nói chuyện thì nhìn anh ta lien tục, giọng nói cô cũng run rẩy.
Thấy Kiều Hy giơ tay lên, người phụ nữ lập tức nhắm mắt lại lo lắng, cũng không dám di chuyển, như thể chờ đợi hành hình.
Tuy nhiên, không có cái tát nào được thực hiện, Kiều Hy chỉ vỗ nhẹ vào vai cô.
"Nếu đã là hiểu lầm thì nói rõ ra là được! Chuyện hôm qua, đến đây thôi!”
Kiều Hy nói xong, thu lại cánh tay của mình, quay người đến bên cạnh Lục Lập Tiêu.
Người đàn ông nhìn xuống cô với ánh mắt nghi vấn: ”Không đánh thật hả?”
"Vâng! Còn Lục Mộng Tình, em thấy cô ấy bị phạt cũng đủ rồi, cũng tới đây rồi thôi đi!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhìn cô một cái sâu sắc, cũng không nói gì nữa!
......
Khi anh quay trở lại phòng, người đàn ông hỏi cô: "Hôm qua không phải ấm ức lắm sao? Tại sao lại tha cho cô ấy?”
"Trình Mỹ Vân còn đang bồng đứa trẻ, làm sao có thể xuống tay được?”
Kiều Hy nói thật long, nhưng nó chỉ là một phần.
Còn có một lý do khác là cô đã để ý thấy ánh mắt cảnh cáo và sợ hãi của Diêu Phụng Nghi, biết được cái tát đó của cô nếu xuống tay thì chắc rằng sau này cô ở Lục gia sẽ khó sống hơn.
Trong mắt những người Lục gia, bây giờ cô là ai? Là món đồ chơi của Lục Lập Tiêu, là nha đầu làm ấm giường cho anh ta?
Mẹ nhà họ Lục bây giờ đối tốt với cô cũng chỉ vì tưởng cô có thê khiến con trai mình thoải mái, coi cô như một vật cưng hữu ích thôi!
Nhưng nếu vật cưng này ỷ vào sự cưng chiều mà kiêu ngạo, e rằng sẽ thành cái đinh trong mắt của họ!
Những phi tần đắc sủng thời xưa, tất cả đều bị người ta hại chết do quá thể hiện mình, không phải vậy sao? Cô vẫn muốn sống thêm vài năm nữa đó!
Cuộc sống Kiều Hy từ nhỏ đã không dễ dàng, cô luyện được khả năng đánh giá tình hình và cũng hiểu được đạo lý những người khác đều không thể tin hết vào.
Mối hận của cái tát đó, cô nên tìm cách tự mình báo thù thì hơn!
Cô gái nhìn Lục Lập Tiêu với ánh mắt nghi vấn, hỏi: “Sao tự nhiên hôm nay anh lại giúp em?”
"Cô là người phụ nữ của tôi, tôi nói qua không để cô bị ấm ức!”
Lời nói này của Lục Lập Tiêu, có thể nói là rất hóng hách.
Tuy nhiên, trong lòng Kiều Hy lén trợn trắng mắt.
Cô nghĩ: Anh hai, rõ ràng hôm trước là anh đổ nước lạnh lên người em, có giỏi thì sao không phạt cả bản thân mình đi?
"Cô đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ … tiếp theo làm gì đây?” Kiều Hy cười và trả lời.
"Tiếp theo ngủ với tôi!"
Người đàn ông nói xong anh cởi áo khoác và đến ôm cô.
Kiều Hy cũng biết rằng trên đời không có bữa trưa miễn phí, mới ăn hai bữa trưa của anh ta, giờ lộ bản tính ra hết rồi.
Nói rõ là trong nửa tháng, không lẽ bây giờ anh ta không đợi được muốn làm gì cô rồi?
Nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt, anh ta muốn làm như thế nào?
Hay là dùng tay hả?
Dùng tay thì làm như thế nào?