41108
"Chú?" Kiều Hy phản ứng lại, "Ờ, chú ấy đi chạy bộ rồi.”
"Anh ấy chạy bộ mỗi buổi sáng hả? Thảo nào thân hình tốt như vậy!”
Khi y tá nữ nói đến đây có chút kích động, mắt Kiều Hy lập tức lóe sáng lên như hiểu ra.
Không ngờ sự quyến rũ của Lục Lập Tiêu lớn như vậy.
Hôm qua mới đưa cô ấy đến bệnh viện, Hôm nay có một nữ y tá đang chuẩn bị tấn công rồi.
"Em gái, chú của em có bạn gái chưa?”, Cô y tá tiếp tục hỏi.
"Cũng không biết đó có phải là bạn gái hay không, nhưng bên cạnh chú ấy … có một người phụ nữ. Chỉ có điều họ không hợp lắm.” Kiều Hy nói.
"Không hợp thế nào?”
“Thì là ở … khía cạnh đó không hợp. Người phụ nữ của chú ấy không muốn ấy với chú, nhưng chú ấy lại luôn muốn, còn ép cô ấy làm một số việc đáng xấu hổ. Thậm chí, còn ở rừng cây bên ngoài bắt nạt cô ấy …” Kiều Hy phàn nàn.
Ai ngờ y tá đó lại nói: “Vậy thì người phụ nữ của anh ta thực sự quá không biết điều rồi.”
Kiều Hy: "Hả?" Cô có nghe lầm không nhỉ?
“Vốn là vậy mà, nếu như chị có một anh bạn trai đẹp trai như vậy, chắc chắn ngày nào cũng bám theo anh ấy, luôn muốn quan hệ với anh ấy mọi lúc mọi nơi. Ấy trong rừng cây hay gì đó, tình tứ biết bao, kích thích biết bao …”
"Nhưng chú ta làm cô ấy rất đau đớn!" Kiều Hy không cam tâm mà thêm một câu.
“Đau? Như vậy có thể thấy rằng của anh ấy chắc chắn rất lớn. Không thể trách anh ấy, nếu có trách thì phải trách của cô ấy quá nhỏ! Em có nghe qua chưa, con trai với con gái cũng giống như chìa khóa với khóa. Chìa khóa nào thì mở khóa đó, phải vừa đúng thích hợp mới mở được. Hai người lớn nhỏ khác nhau đi chung với nhau sẽ không hạnh phúc đâu, thảo nào thấy mặt chú của cô có chút không được thỏa mãn. Chắc chắn người phụ nữ của anh ấy không thể thỏa mãn anh ấy! Nếu đổi thành tôi … thì khác rồi.”
Lắng nghe những lời nhận xét không kiềm chế của y tá, Kiều Hy gần như hóa đá: "Hehe … vậy hai người cô với chú cũng thật xứng đôi.”
“Em cũng cảm thấy cô chú xứng hợp nhau hả? Em gái, hay là em giúp cô đi, cô cho kẹo em ăn.” Cô y tá nói với cô.
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Tất cả là do Lục Lập Tiêu vì đã cắt kiểu tóc trẻ con cho cô, khiến cho bây giờ người y tá hứng tình cũng coi cô là con nít để dụ.
Nhớ năm xưa, cô là ‘Sát thủ đàn ông’ nổi tiếng của Nam Thành cơ mà?
Khi cô đang ở tung hoành ở giới thế hệ thứ hai giàu có, chắc cô y tá này vẫn còn trinh nữa là.
Tuy nhiên, những người phụ nữ khác lại có những y nghĩ về Lục Lập Tiêu, đó không phải là điều xấu đối với Kiều Hy.
“Kẹo em không cần. Em chỉ có một yêu cầu, nếu cô thật sự đi chung được với chú ấy, nhất định phảm thỏa mãn chú ấy cho tốt, đừng để chú ấy tìm người phụ nữ của chú ấy nữa. Nói nhỏ cho cô nghe một bí mật, người chú họ Lục này của tôi hai mươi lăm năm nay chưa đụng đến phụ nữ, nhu cầu mạnh mẽ, cô hiểu rồi đấy!”
“Cây khô gặp mưa rào, cô nhất định tưới cho cây thật tươi tốt.”
“Một lát sau chú ấy sẽ chạy bộ xong về, sẽ mua đồ ăn sáng cho em, tiện thể sẽ vào nhà vệ sinh người bệnh để tắm, cô tự nắm bắt cơ hội đi."
Kiều Hy nghĩ, nếu người phụ nữ này thực sự có thể thỏa mãn Lục Lập Tiêu, thì người đàn ông sẽ thay cho cô ấy từ bây giờ, như vậy cũng tốt!
Dù sao thì lúc ấy, thật sự rất đau đớn.
Lục Lập Tiêu chạy bộ, khi anh ta trở lại, anh ta đem thức ăn cho Kiều Hy.
Một phần cháo bách thảo thịt bầm, một phần bánh kép xúc xích đôi với trứng!
Cô gái bị sốt, gần như mất hết vị giác, nhưng vừa thấy bánh kép thì nước miếng cô bắt đầu chảy ra.
Lục Lập Tiêu đặt tất cả mọi thứ trên bàn trước mặt cô và nói: “Ăn từ từ thôi, ăn xong nhớ uống thuốc.”
“Ờ” Kiều Hy gật đầu.
Nhìn vào bóng lưng người đàn ông với một chiếc khăn tắm vào phòng tắm, cô gái lặng lẽ nắm lấy chiếc bánh kép.
Cô xuống giường, lén mở cửa bước ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, có một hình bóng khác, đẩy cửa vào.
Trong phòng tắm -----------
Lục Lập Tiêu cởi áo ra, lúc này, anh nghe thấy bàn tay của ai đó vặn tay nắm cửa phòng tắm.
Người đàn ông hơi nhếch môi, không động đậy.
Khi cô gái phía sau tiến lại gần, anh nắm lấy cái tay đang định ôm anh: “Lại nghịch ngợm, cô muốn chơi với lửa hả?”
Lục Lập Tiêu quay đầu lại với sự hưng phấn, khi thấy khuôn mặt lạ đằng sau anh không phải là Kiều Hy, anh dừng lại: “Cô là ai? Ai cho cô vào đây?”
“Ông Lục, Tôi vào đây với ông nè. Ông có lửa, tôi giúp ông dập lửa.” Người y tá nhìn thấy thân hình Lục Lập Tiêu đã cơi áo, mắt cô ngay lập tức sáng lên, lao về phía anh.
Tuy nhiên, trước cô chạm được vào người anh, thì đã bị Lục Lập Tiêu ném đi: "Cút!"
"Ông Lục, chúng ta đều là người trưởng thành, đừng cổ hủ như vậy. Tôi nghe nói người phụ nữ của ông không thể thỏa mãn ông, tôi đến giúp ông đây. Ông muốn làm gì tôi cũng được, yên tâm, tôi sẽ không kêu ông chịu trách nhiệm đâu.”
"Cô nghe ai nói vậy?”
"Con bé bị sốt nói đó, nó nói anh cần phụ nữ, kêu tôi đến chơi với ông, còn nói càng cởi mở càng tốt.”
Nghe vậy, khuôn mặt của Lục Lập Tiêu tối sầm lại.
Không còn chú ý đến người phụ nữ trong phòng tắm nữa, anh lấy chiếc áo của mình và bước ra: "Kiều Hy? Kiều Hy!"
Tuy nhiên, anh bước ra khỏi phòng tắm thì không thấy cô gái trên giường bệnh.
Con bé này! Đã đến lúc phải cho con bé một bài học.
Sau đó, khi Lục Lập Tiêu tìm thấy Kiều Hy, cô ta đang ở góc hành lang của bệnh viện.
Cô gái đang ngồi xổm ở đó ăn chiếc bánh kép của mình, khi cô nhìn thấy một đôi giày bước đến trước mặt cô, cô đột nhiên cảm thấy áp lực vô hình từ đỉnh đầu ép xuống.
Cô gái nhìn lên và thấy hai từ như in trên khuôn mặt của Lục Lập Tiêu, giận dữ!
Người đàn ông nhấc cổ áo cô lên và đi.
"Ây da, chờ đã ... để tôi tự đi mà!"
Kiều Hy đã được nhấc lên, đôi chân không chạm đất, người đàn ông đó không quan tâm đến yêu cầu của cô, cứ thể nhấc cô gái về phòng bệnh.
Mở cửa, lại thấy cô gái khi nãy quyến rũ anh ấy trong phòng tắm đã cởi hết quần áo, nằm trên giường của Kiều Hy.
Lục Lập Tiêu quá tức giận, với lấy quần áo trên đầu giường ném vào cô gái: “Cút!”
Người phụ nữ sợ hãi bởi khí áp của anh ta, ôm lấy quần áo một cách xấu hổ, không kịp mặc thì đã chạy ra ngoài một cách khốn đốn.
Khi chỉ có hai người họ trong phòng, Lục Lập Tiêu đá cửa đóng lại bằng một chân.
Người đàn ông ngồi xuống giường, đặt Kiều Hy trên đùi anh, với tay cởi quần bệnh của cô gái ra và ‘bách bách bách’!
Bên ngoài phòng, có một nhóm y tá tò mò nghe ngóng.
"Tôi nói mà, người ta không quan tâm đến loại xe buýt công cộng như Tống Mỹ Mỹ đâu. Các cô lúc nãy thấy đó, nhỏ đó lúc nãy bị chê bỏ một cách xấu hộ như thế nào.”
"Vậy cô nói thử xem, hai người họ đang làm gì?”
“Nghe âm thành này, bách bách bách, trừ chuyện đó ra thì còn làm gì nữa?”
“Nhưng họ không phải là chú cháu sao?”
"Cái gì mà chú cháu? Tôi nhìn ra từ sớm rồi, người ta là tình nhân! Bây giờ mấy cô bé đều thích gọi bạn trai là chú, đó là mốt bây giờ.”
"Nhưng tôi thấy cô gái đó có vẻ còn nhỏ, chắc vẫn còn đi học."
“Nhỏ mới tốt, đàn ông bây giờ chỉ cần có tiền, ai không muốn người phụ nữ trừ ngực ra thì tất cả các cái khác đều càng nhỏ càng tốt?”
"Nghe xem, bên trong chơi kích thích ghê chưa, nhịp điệu này thật sự mạnh mẽ! Cô gái đó còn đang kêu nữa, mấy người có nghe thấy không?”
Một nhóm y tá cười khúc khích bên ngoài, nhưng không biết lúc này trong phòng bệnh, Kiều Hy đau khổ như thế nào.
"Ây da, đau quá. Huhu …”
Kiều Hy nằm dài trên chân Lục Lập Tiêu, nhổng mông lên, bách bách bách, chịu đựng những cái tát vào mông của Lục Lập Tiêu.
"Tôi ... tôi lại chóng mặt rồi! Đánh tiếp nữa sẽ sốt cao hơn đó.”
Nghe cô nói vậy, Lục Lập Tiêu mới dừng tay, cúi đầu hỏi: “Ai cho cô cả gang dám để cho những người phụ nữ khác quyến rũ tôi?"
"Không phải tôi để cho, cô ấy tự đi quyến rũ anh mà." Kiều Hy lập luận, "Sao anh không trách anh quá đẹp trai đi?”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu hơi nheo mắt: “Cô còn nói với người ta rằng tôi không được thỏa mãn, nói cô không thể thỏa mãn tôi?”
"Tôi nói sự thật mà! Mấy hôm nay tôi không được khỏe, sợ anh cô đơn, nên mới tìm cho anh một người phụ nữ. Tôi tốt như vậy, đều muốn tốt cho anh, nghĩ ngợi cho anh mà anh lại đánh tôi … quả thật là quá đáng mà!” Kiều Hy phàn nàn.
Nghe cô gái này vẫn nói một cách bất bình, Lục Lập Tiêu hứ một tiếng: “Kêu loại phụ nữ như vậy đến với tôi, gọi là tốt với tôi? Kiều Hy đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ gì? Cô tưởng đẩy tôi đến với người phụ nữ khác thì tôi sẽ tha cho cô đi?”
Nghĩ đến đây, Lục Lập Tiêu thậm chí còn tức giận hơn, lại bách một cái, đánh vào mông cô gái.
Kiều Hy đau gần như nhảy lên, cô nghiên đầu, lấy tay xoa chỗ đau của mình, thỏa hiệp: “Được rồi, anh không thích thì thôi, lần sau tôi không tìm người phụ nữ khác cho anh nữa, anh đừng đánh tôi nữa được không?”
“Cô còn muốn có lần sau nữa hả?”
"Không ... không muốn!" Kiều Hy lắc đầu kiên quyết. "Tôi sẽ không dám nữa đâu."
Trong sự khác biệt lớn về thực lực địch và ta này, cô vẫn biết cách đánh giá tình hình và cúi đầu trước các thế lực tà ác.
Thấy thái độ nhận lỗi của cô tốt vậy, Lục Lập Tiêu không có ý định làm khó hơn nữa.
Cơ thể cô gái này vốn không tốt, anh sợ anh đánh hư nó nữa!
"Được rồi, tự kiểm điểm đi. Lần sau mà vậy nữa thì tôi sẽ nhắc nhở cô làm sao để làm người phụ nữ của tôi."
Lục Lập Tiêu cuối cùng cũng thả cô ra, để cô gái đứng dậy và kéo quần lên.
“Tự ra giường rồi đi nghỉ ngơi đi.”
"Tại sao phải thay ra giường?”
"Người phụ nữ lúc nãy nằm qua.”
Nghe vậy, Kiều Hy lẻn trừng mắt với anh, bệnh sạch sẽ của anh chàng này thực sự nghiêm trọng.
Cô gái không có động tác gì, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn anh.
Không cần nhìn lên cũng có thể cảm thấy ánh mắt đang nhìn anh của cô ấy, Lục Lập Tiêu đang xem cuộc họp đấu thầu vào ngày mai, hỏi cô: "Còn gì khác để nói phải không?"
"Ừ." Kiều Hy gật đầu.
"Nói đi!"
"Thật ra, tôi vẫn cứ đang thắc mắc, tại sao anh cứ phải để tôi làm người phụ nữ của anh? Điều kiện của anh tốt như vậy, vừa cao vừa đẹp trai lại có tiền có quyền, đúng là một nam thần hoàn hảo điển hình, chỉ cần anh khiều tay, là có biết bao phụ nữ tranh nhau đợi anh chọn …”
“Không cần tân bốc tôi như vậy, nói ý chính.”
"Được rồi." Kiều Hy nói với ngón tay của mình, "Chúng mình không hợp nhau.”
Nghe vậy, mắt Lục Lập Tiêu đột nhiên nheo lại nhìn cô ấy: "Không hợp chỗ nào?”
"Kích ... kích thước!"