Truyện Không Tên Số 35

Chương 103




41103

"Đi cái gì? Cô đánh người bị thương, bây giờ người ta đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, có thể qua khỏi không cũng không biết nữa, tôi xem cô chắc là không ra khỏi đây được rồi!”

Lắng nghe lời chú cảnh sát, Kiều Hy giật mình.

Cô ấy dùng cái đèn bàn đánh Diêu Tân Viễn một cái thôi mà, sao lại nghiêm trọng như vậy?

“Nhưng tình hình của tôi lúc đó … hôm qua lúc ghi chép tôi đã nói hết rồi mà, là anh ấy bắt nạt tôi, tôi mới chống cự mà! Tôi là tự vệ chính đáng mà!”

"Trong lúc đó trong phòng chỉ có hai người, ai có thể chứng minh rằng anh ấy thực sự muốn bắt nạt cô, cô mới đánh anh ta? Cô có biết phòng vệ quá đáng cũng sẽ bị xử tội không, cô đã đầy mười tám tuổi chưa? Theo tôi thì cô không tránh khỏi phải ngồi tù đâu!”

"Vậy tình hình như tôi ... thì sẽ phải ngồi bao lâu?" Kiều Hy hỏi.

“Cái này không nói trước được, phải xem mức độ thương tích của đối phương và thái độ người nhà của người bị hại cũng rất quan trọng. Nếu bị thương nặng, hoặc người nhà nạn nhân thái độ cứng rắng thì có thể cô phải bị kết án năm tới mười năm!” đối phương cố ý dọa cô.

Nghe vậy, Kiều Hy chỉ cảm thấy trái tim cô như đóng băng.

Năm đến mười năm, chẵn lẻ tuổi thanh xuân, tuổi tươi đẹp nhất đời cô phải trải qua trong tù ư?

Nhưng nếu cô ấy có chuyện rồi thì đám trẻ trong trại mồ côi phải làm sao?

Còn sự nghiệp học tập của cô, nếu ngồi tù thì đời cô coi như xong!

"Tôi xem trên ti vi có nói, có thể mời luật sư, còn có thể bảo lãnh tại ngoại? Tôi có thể ra ngoài trước mà hả?”

“Cô có thể gọi cho luật sư mà cô quen, hoặc gọi cho người giám hộ có hiệu lực của cô!” chú cảnh sát đưa điện thoại cho cô một cách hào phóng.

Tuy nhiên, Kiều Hy nhìn điện thoại, lại cảm thấy bối rối.

Cô không quen luật sư.

Đối với người giám hộ, nếu cha mẹ nhà họ Kiều biết cô bị dính vào việc kiên cáo, chắc chắn sẽ trốn tránh, không thể nào bảo lãnh cho cô.

Bà Dung ở trại mồ côi lớn tuổi rồi, không muốn để bà ấy lo lắng.

Khả Tâm vẫn còn là đứa trẻ con, không thể làm người giám hộ được, cô cũng không tìm được luật sư.

Kiều Hy bây giờ phát hiện ra rằng, khi cô có chuyện, cô không có ai để dựa dẫm vào dù chỉ một người.

Chẵn lẻ cô phải tìm đến Lục Lập Tiêu sao?

Nhưng người đàn ông đó nói cho cùng cũng đâu có quan hệ gì với cô, dựa vào đâu mà giúp cô?

Không chừng, người ta còn đang coi mắt, hẹn hò với Mạch Vi Ni dưới sự tác hợp của gia đình hai bên nữa.

“Cô bé, trên thực tế, nếu cô không muốn đi tù, vẫn còn có một cách!” chú cảnh sát trước mặt nhắc cô.

“Cách gì?” Kiều Hy liền hỏi.

“Chỉ cần người mà cô đánh bị thương không truy cứu trách nhiệm, không nộp đơn kiện, vấn đề này cũng có thể được đàm phán giải quyết riêng!”

“Nhưng chú không phải nói rằng Diêu Tân Viễn vẫn còn đang bất tỉnh sao? Làm thế nào tôi có thể nói chuyện với anh ta?”

“Đương sự chưa tỉnh nhưng cô có thể nói chuyện với người nhà đương sự mà!”

"Người nhà?"

Cha mẹ của Diêu Tân Viễn ở xa tận thủ đô và cô không biết cách liên lạc với họ.

Làm sao nói chuyện, như vậy có phải cần nói chuyện với người nhà Lục gia?

Mà người chủ Lục gia là Lục Lập Tiêu.

Dù sao thì người đàn ông là chú họ của Diêu Tân Viễn, vã lại Diêu Tân Viễn rất nghe lời anh, nếu như Lục Lập Tiêu không truy cứu thì không chừng cô vẫn còn hy vọng!

Vì vậy, bây giờ chìa khóa cho vấn đề lại trở về Lục Lập Tiêu.

Cuối cùng, cô gái vẫn phải gọi số điện thoại mà cô không muốn gọi.

Điện thoại reo ba lần, nhấc máy, giọng nói từ tính đều đặn của Lục Lập Tiêu vang lên: “A lô?”

“A lô, là tôi! Là Kiều Hy!"

"Có gì không?"

"Ờ ..." Kiều Hy nói với một chút ngượng ngùng, "Tôi đang ở sở cảnh sát ở Lâm Thành!"

Nghe vậy, người đàn ông bên đầu kia điện thoại như cười khúc khích một cái: “Chân cô cũng khá nhanh đó! Sở cảnh sát Lâm Thành mở tour du lịch tham quan miễn phí một ngày sao?”

Kiều Hy biết lời này là anh ta đang mỉa mai mình, nhưng không biết anh ta cười cái gì?

Bản thân cô tại sao đến Lâm Thành? Không phải do mẹ nhà họ Lục ép cô sao?

Nếu không phải là họ ép cô đến tìm Diêu Tân Viễn, cô sẽ không bị dính vào vụ việc này, không bị mất CMND, lại càng không đánh người đàn ông đến bị thương cuối cùng không đến mức phải ngồi tù như vậy.

Nhưng bây giờ là lúc nhờ người ta giúp đỡ, Kiều Hy chỉ có thể kìm nén sự giận dữ của mình, nói một cách đáng thương: “Tôi đánh Diêu Tân Viễn bị thương, lại không có chứng minh nhân dân, bị tạm giam tại sở cảnh sát bên đây. Họ kêu tôi tìm luật sư đại diện, nếu không thì tôi phải ngồi tù … “

Kiều Hy chỉ mô tả tình hình hiện tại của mình, nhưng những lời nhờ anh giúp đỡ lại nói không ra.

Nhưng may thay, Lục Lập Tiêu đã hiểu ý cô ấy: “Đợi tôi ở đó!”

“Anh … anh đến đây sao?”

"Ừ!"

Không biết tại sao, chỉ một tiếng đơn giản của người đàn ông, cũng đủ khiến cho trái tim đang lo lắng của cô gái trở nên yên lặng trở lại.

Khi anh nghe nói anh sẽ đến, Kiều Hy đột nhiên tự tin hẵn lên.

Cô trả điện thoại cho chú cảnh sát và nói, "Người giám hộ của tôi ... sẽ đến để bảo lãnh tôi sớm thôi!"

Sau đó, Kiều Hy được gửi đến căn phòng tối nhỏ.

Sau khi chờ chưa tới một giờ, cánh cổng sắt trước mặt cô được mở ra lần nữa.

"Kiều Hy, người bảo lãnh cô đến rồi!”

Nghe tên cô ấy, Kiều Hy nhanh chóng đứng dậy.

Khi cô gái nhìn thấy Lục Lập Tiêu đứng bên ngoài cánh cửa, vào lúc đó, cô gần như phấn khích để vội vã ôm lấy anh và hét lên 'người thân'!

Khi Kiều Hy cô đơn và tuyệt vọng, Lục Lập Tiêu xuất hiện như một vị cứu tinh của cô ấy từ trên trời rơi xuống!

Nhưng mà sao anh ấy đến nhanh như vậy được? Anh ấy cưỡi cân đẩu vân đến sao?

Cô gái bước đến bên cạnh người đàn ông, đang cảm động đến không biết nói gì.

Ai ngờ, Lục Lập Tiêu đột nhiên mở miệng: "Đừng vui mừng quá sớm như vậy, Tôi không làm được thủ tục bảo lãnh!”

“Hả?” Kiều Hy hơi khựng lại.

"Về việc có bảo lãnh cho cô không, chúng ta có thể nói chuyện về nó trước!

——

Ngồi trong phòng khách cùng với Lục Lập Tiêu, Kiều Hy thấy ai đó bưng đến hai ly cà phê với thái độ rất ân cần, trong lòng thầm nghĩ. Không ngờ rằng Lục Lập Tiêu không chỉ có uy ở Nam Thành mà còn có ảnh hưởng đến các thành phố xung quanh khác.

Vậy nếu anh ta muốn giúp mình, chắc sẽ dễ dàng làm được?

"Diêu Tân Viễn ... Bây giờ thì thế nào?" Kiều Hy hỏi.

“Nghe nói nó trong phòng chăm sóc đặc biệt, chưa tỉnh dậy! Nó là con trai duy nhất của cha mẹ nó, bình thường nuông chiều như một con cưng, nếu như cha mẹ nó biết nó bị đến như vậy, ước tính sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu!”

Nghe Lục Lập Tiêu nói nghiêm trọng như vậy, Kiều Hy lo lắng hơn!

Diêu Tân Viễn là thế hệ thứ hai của gia đình quan chức. Nếu gia đình của họ truy tố thì một người bá tánh bình thường như cô làm sao tránh được bị lột da rút xương?

“Thật ra cô muốn thoát khỏi kiếp nạn này cũng không khó!”

"Hả?"

“Chỉ cần cô đồng ý yêu cầu của tôi, tôi sẽ giúp cô!”

Kiều Hy nhìn vào biểu hiện của Lục Lập Tiêu thì đoán được yêu cầu của anh ta không có gì tốt, nhưng cô vẫn nhịn không nổi hỏi: "Yêu cầu của anh là gì?"

"Tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi!"

Nghe vậy, Kiều Hy lập tức nhíu mày và cúi đầu.

"Nếu cô không muốn, tôi không ép buộc!"

Lục Lập Tiêu không nói gì thêm, anh đứng lên và đi.

Kiều Hy nhanh chóng đứng lên theo, gọi anh lại: "Chờ đã ... Tôi chấp nhận điều kiện của anh!”

Nghe vậy, bước chân người đàn ông dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Cô nghĩ kỹ chưa?”

"Ừ!"

Kiều Hy nghĩ rằng nếu cô ta ở tù, thì sẽ mất hết.

Dù sao, cô ấy không muốn bị nhốt trong căn phòng đen như vậy, ngày này qua ngày khác ... Cuộc sống không có hy vọng, lãng phí mười năm tuổi trẻ của mình.

Làm người phụ nữ của Lục Lập Tiêu nhiều nhất là hy sinh … một cái, ít nhất còn có tự do, làm sao cũng tốt hơn là ở tù!

"Nhưng mà yêu cầu của anh không thể là một đời chứ nhỉ! Ngồi tù cũng có thời hạn mà!”

Lục Lập Tiêu cô so sánh ở bên anh với ở tù, liền có chút không vui.

"Mười năm?" Anh hỏi cô.

"Tôi ở tù cũng chỉ năm năm thôi mà!”

"Vậy thì 5 năm! Tôi sẽ giúp cô giải quyết vụ này, cô làm người phụ nữ của tôi trong năm năm. Cô ký vào bản hợp đồng này, tôi đưa cô ra ngoài!”

Nghe vậy, Kiều Hy nhìn vào bản hợp đồng mà anh đã chuẩn bị sẵn, kinh ngạc đến ngậm không được miệng: “Anh chuẩn bị sẵn khi nào vậy?”

"Trên đường đến đây, kêu trợ lý chuẩn bị!”

Kiều Hy nhận hợp đồng rồi xem kỹ hơn các điều khoản trên đó.

Nó không có gì khác hơn rằng trong thời gian này, cô không thể từ chối yêu cầu thân mật của Lục Lập Tiêu.

Đàn ông, yêu cầu cũng không có gì khác hơn là những chuyện ấy.

Kiều Hy cảm thấy cô giống như một người tình được nuôi dưỡng bởi anh ấy.

Nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào ngoài việc cúi đầu trước số phận và quyền lực.

Lục Lập Tiêu thấy rằng cô đã ký, anh lấy và đóng bản hợp đồng lại một cách hài lòng: “Đứng dậy, chúng ta đi!”

"Anh không phải vẫn chưa làm thủ tục bảo lãnh?”

"Làm xong từ sớm rồi!”

Kiều Hy: "..."

Còn nói rằng cô thích nói dối, xem ra Lục Lập Tiêu cũng thành thật đến đâu.

Tại sao bây giờ cô ấy có một linh cảm, làm người phụ nữ của Lục Lập Tiêu đáng sợ hơn ngồi tù?

Khi cô ấy ra khỏi sở cảnh sát, cô gái nhìn lên và thấy mặt trời chiếu sáng trên cao, cô cảm thấy mặt trời mùa hè chiếu vào người cô cũng không quá nóng, ngược lại có chút ấm áp.

Quả nhiên, con người khi đã trải qua bóng tối, mới biết ánh sáng nó tươi đẹp như thế nào!

Kiều Hy nhìn lên đang chuẩn bị tận hưởng ánh nắng mặt trời thì đột nhiên một cái bóng đổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Lên xe đi!” Lục Lập Tiêu giơ tay ra để che nắng cho cô, hối thúc.

"Ờ!"

Khi Kiều Hy lên xe, cô hỏi người đàn ông bên cạnh: "Chúng ta đi đâu bây giờ? Đến bệnh viện để thăm Diêu Tân Viễn?"

"Tới khách sạn trước, cô đi tắm trước!":

Nghe vậy, khuôn mặt Kiều Hy hơi cứng lại.

Xem ra, người đàn ông này muốn quan hệ với cô trước mới giúp cô giải quyết vụ việc của Diêu Tân Viễn.

Quả nhiên, vô thương bất gian, làm ăn mà lỗ vốn thì sẽ không làm!

Có vẻ như nhìn thấy sự lo lắng trên nét mặt của cô ấy, Lục Lập Tiêu quay sang an ủi cô: “Yên tâm, việc tôi hứa với cô, tôi chắc chắn sẽ làm được!”

Kiều Hy tin rằng anh ta nói được làm được, việc cô ấy lo lắng là …. Vấn đề ‘ngủ’ một lát sau.

Cô gái không biết cô ấy có còn lần đầu tiên không, nhưng tâm trạng của cô ấy vẫn căng thẳng.

Đến khách sạn --------

Lục Lập Tiêu đưa một áo choàng tắm cho cô, để Kiều Hy đi tắm!

Cô gái liếc nhìn anh ta một cách lo lắng và thấy ánh mắt của cô rơi trên những chiếc ‘áo mưa’ trên đầu giường và hỏi: “Khi tôi tăm xong … thì ấy hả?”

Lục Lập Tiêu vốn muốn đợi đến tối.

Nhưng khi nghe cô gái đã lên tiếng hỏi thì gật đầu: “Ừ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.