Truyện Không Tên Số 33

Chương 767




39767

“Chú nhỏ… chú nhỏ chú không thể như vậy được!”

Không thể?

Lục Sâm cười lạnh, anh hận không thể trực tiếp giết chết hắn!

Làm sao anh cũng không ngờ, Lý Dương có thể to gan như vậy, rõ ràng biết bây giờ Tiểu Thất là bạn gái anh, vậy mà dám đối với cô ấy như vậy!

Nghĩ lại cảnh tượng lúc mới vào phòng, mắt Lục Sâm trực tiếp đỏ lên!

“Lý Dương, con người phải trả giá cho những hành vi cũng mình!”

“Không, không được, chú không thể đưa con vào đồn cảnh sát!” Lý Dương “lụp bụp” 1 tiếng quỳ xuống đất, anh trần truồng trông rất khó coi, Lục Sâm sợ làm dơ mắt Tiểu Thất, quăng 1 cái chăn đắp lên người anh ta, may là Lý Dương là người còn cần mặt mũi, nắm chặt ga giường, 1 bên mũi 1 bên nước mắt nói, “Chú nhỏ, con thật sự không cố ý, như là bị mỡ lợn làm cho mơ hồ, cho nên mới làm ra loại chuyện này, cầu xin chú nể mặt ba và ông nội tha cho con 1 lần, lần sau con không dám nữa!”

Sắc mặt Lục Sâm không vì vậy mà thay đổi!

Lý Dương biết, lần này nếu anh không qua nổi, thì anh xong đời rồi, anh không quan tâm đau đớn trên người, lau vết máu trên miệng! Đột nhiên, đồng tử di chuyển, có ý mới, đột nhiên anh chỉ Tiểu Thất, lớn tiếng nói với Lục Sâm, “Chú nhỏ, thật sự không như những gì chú nghĩ, con làm sao có thể làm chuyện sai trái với bạn gái chú được. Đều là Tiêu Tiểu Thất, cô ta câu dẫn con! Chú nhỏ chú không biết, Tiêu Tiểu Thất là 1 phụ nữ phóng khoáng, ở trường cô ta nổi tiếng là chuyên đi dụ dỗ người khác, nếu chú không tin có thể lên diễn đàn của trường chúng con coi, có 1 bàn viết liên quan đến cô ta, có mối quan hệ ái muội với nhiều người đàn ông.”

Sắc mặt Lục Sâm càng nguy hiểm.

Lý Dương còn tưởng Lục Sâm tin những gì anh nói, lập tức lại nói, “Thật sự là Tiêu Tiểu Thất câu dẫn con, chú nhỏ chú nghĩ xem, nếu không phải cô ta để con vào phòng, con cũng không có card phòng, làm sao có thể vào được! Thật sự không lừa chú, là Tiểu Thất cho con vào phòng, cô ta nói dạo gần đây chú đi công tác, cô ta cô đơn, cho nên kêu con vào… chú nhỏ cũng biết, Tiêu Tiểu Thất xinh đẹp gợi cảm như vậy, con cũng là đàn ông, bị câu dẫn 1 cái thì mất lý trí, cho nên mới làm ra loại chuyện đó…”

Tiểu Thất tức đến toàn thân run rẩy!

Tên cặn bã này!

Đến lúc này rồi vậy mà còn tạt nước dơ lên người cô!

Tiểu Thất nhìn sang Lục Sâm!

Sắc mặt Lục Sâm âm trầm đến có thể chảy ra nước, thấy cô nhìn qua, Lục Sâm ôm chặt cô, nhẹ vỗ vai cô, Tiểu Thất lập tức bình tĩnh lại.

Không quan tâm Lý Dương nói gì, chỉ cần Lục Sâm tin cô là được, như vậy là mãn nguyện rồi!

“Chú nhỏ, thật sự như những gì con nói, chú đừng để con tiện nhân này che mắt!”

“Triệu Đào!”

“Có!”

“Đánh thêm trận nữa, thuận tiện bịt cái miệng thối đó lại!”

Triệu Đào lập tức xoăn tay áo, nghiến răng đến gần Lý Dương, 1 quyền đánh qua, Lý Dương buồn bã hừ 1 tiếng, “Nói bậy nói bạ đầy miệng, tao nhìn mày không thuận mắt lâu rồi, đánh chết mày!”

“Aaa---”

Lần này Triệu Đào đánh rất tàn nhẫn, đánh 10 mấy phút, Lý Dương đã nằm bất động dưới đất.

“Tổng tài, bây giờ cần làm gì?”

“Bỏ vào đồn cảnh sát!”

“Dạ được!”

Triệu Đào lấy chăn bọc Lý Dương lại, kéo 2 chân của hắn, như đang kéo vali vậy, kéo dưới đất và đi về trước!

Lúc này Lý Dương mũi chua mặt sưng, toàn thân đau nhức, đến kêu thảm cũng kêu không ra tiếng.

Khi hai người đó rời khỏi phòng, trước phòng chỉ còn lại Tiểu Thất và Lục Sâm hai người.

Lục Sâm vẫn luôn ôm Tiểu Thất không lỏng tay.

“Còn sợ không?”

Tiểu Thất buồn bã “ừ” 1 tiếng!

Lục Sâm càng ôm chặt hơn “Đừng sợ, có anh đây!”

“Ừ!”

Tiểu Thất sợ đến hai tròng mắt đều đỏ, nếu Lý Dương thật sự làm gì cô, cô cũng không biết cô thật sự có dũng khí đối mặt với Lục Sâm hay không!

Lục Sâm chỉ cảm thấy sơ mi trước ngực từng chút ướt đẫm, lòng anh thắt chặt.

“Đừng sợ, sau này anh sẽ không để em chịu những tổn thương như vậy nữa!”

“Có anh ở đây em không sợ!”

Hai người yên lặng ôm đối phương, cứ như vậy 1h đồng hồ, tâm trạng của Tiểu Thất mới bình tĩnh lại.

Lục Sâm buông Tiểu Thất ra, mặt cô sưng còn lợi hại hơn.

Cả người anh bị 1 nỗi đau xa lạ chiếm trọn, bị thương trên mặt Tiểu Thất, nhưng hình như đau trong lòng anh.

Lục Sâm đưa tay, nhẹ nhàng xoa 1 cái.

Tiểu Thất bị đau hơi rụt lại.

Lục Sâm lập tức thu tay lại, “Rất đau phải không?”

“Không đau như lúc nãy.” Nhưng Tiểu Thất phát hiện vấn đề nghiêm trọng hơn, “Lục Sâm, tay phải của em… hình như không động được nữa.”

Sắc mặt Lục Sâm thay đổi.

Anh nhanh chóng cầm tay phải Tiểu Thất, trên cổ tay phải của cô có 2 đường rạch rất sâu màu tím đỏ, “Đây là chuyện gì?”

“Lý Dương dùng lòng bàn tay làm đó.”

Da tay vốn dĩ trắng như ngọc bây giờ vô lực rơi xuống, như là hoa bị héo vậy! Trán Lục Sâm hiện lên gân xanh, lập tức ẵm ngang Tiểu Thất lên, “Đi bệnh viện, lập tức đi bệnh viện!”

Tiểu Thất đột nhiên kinh ngạc!

“Lục Sâm, chân của anh…”

Chân anh vậy mà đứng được rồi!

“Trước tiên đừng quan tâm chuyện này, đến bệnh viện!”

Nửa tiếng sau, Triệu Đào lái xe chở hai người đến bệnh viện.

Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có.

“Bị thương đến gân cốt rồi, 1 dây gân trên cổ tay bị đứt rồi!”

Lục Sâm truy hỏi, “Hậu quả như thế nào?”

“Tiếp theo thì dễ dàng rồi, nhưng tay này… sợ là sau này không cầm được đồ nặng.”

Tim Lục Sâm lập tức trầm xuống!

Vậy mà có thể nghiêm trọng như vậy!

Tiểu Thất nhìn tay phải co giật của bản thân, tròng mắt đỏ lên, “Vậy tôi… còn có thể vẽ không?”

Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu, “Sợ là những công việc cần cổ tay xoay chuyển trong thời gian dài, sau này cô cũng không làm được.”

Lục Sâm nắm chặt quyền!

Tiểu Thất có thiên phú làm nhà thiết kế, anh có thể nhìn thấy, Tiểu Thất rất thích làm nghề này, những trang phục cô thiết kế ra đều mang phong cách của cá nhân cô! Kêu cô sau này không thể vẽ nữa…

Đây là chuyện tàn nhẫn đến mức nào!

Lục Sâm không bỏ cuộc, “Nếu tôi tìm bệnh viện giỏi nhất, bác sĩ giỏi nhất thì sao, có thể hồi phục không…”

Bác sĩ lắc đầu, “Căn bản không thể nào!”

Ánh sáng hy vọng cuối cùng cũng bị vụt tắt.

Yên tĩnh!

Không khí yên tĩnh như chết vậy!

Bác sĩ có chút không chịu được loại áp lực này, nhẹ nhàng từ phòng bệnh rời đi.

Trong lòng Tiểu Thất rất khó chịu.

Sau này không thể vẽ nữa, cũng không thể mang đồ nặng, vậy tay này của cô khác gì với tàn phế!

“Xin lỗi, Tiểu Thất!”

“Cái gì?”

“Nếu Lý Dương không có quan hệ với nhà bọn anh, thì hắn sẽ không xuất hiện ở khách sạn, càng không thể xảy ra loại chuyện này!”

“Chuyện này không thể trách anh!” Tiểu Thất cố gắng cổ vũ tinh thần cho mình, cố gắng làm bộ dạng thư thả, “Em cảm thấy như bây giờ cũng tốt, anh xem, anh có 1 chân bị cắt mang chân giả, bây giờ 1 tay của em không khác tàn phế là mấy, bây giờ hai người chúng ta quả thực là trời sinh 1 cặp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.