39593
Trương Hân cắn môi, lần này khi cô biết Lãnh Mạc bị thương, không thể nào làm lơ được, cho nên mới không quan tâm gì cả chạy đến, nhưng điều này không biểu hiện, là cô có thể tha thứ cho hành động của Lãnh Mạc.
Chỉ cần nghĩ đến anh và người phụ nữ khác đã từng lên giường… mà còn không chỉ 1 lần, trong lòng cô không cách nào không bị ngăn trở.
“Lãnh Mạc… tổn thương là tổn thương, không phải vài lời của anh thì có thể lành được! Niềm tin của em… đã bị anh nghiền nát rồi, 3 năm trước anh nói anh sẽ sửa, em đã thật sự tin là anh sẽ sửa, cũng cho anh cơ hội! Nhưng… anh đối xử với em như thế nào? Bây giờ em thật sự không dám tin anh nữa. dù cho bây giờ anh có nói chắc chắn hay ho cỡ nào, em cũng không có cách nào tin tưởng. Cho dù trước mặt em tin anh, nhưng trong lòng vẫn sẽ nghi ngờ.”
Trương Hân nhìn mặt anh, nhìn thẳng với mắt anh, “Bây giờ dù anh nói gì cũng vô dụng! Em không có cách… dù cho anh thật sự hối hận và sửa đổi, trong tim em cũng sẽ nghĩ, anh có gạt em giống 3 năm trước hay không, trên thực tế anh có qua lại với những người phụ nữ khác, chỉ là biệt thự Bán Sơn đều là người của anh, cho nên ai cũng thay anh che giấu? Em sẽ nghi ngờ cái này cái kia, em đã… không dám tin anh nữa.”
Lãnh Mạc trầm mặc không nói.
Anh biết anh làm tổn thương Trương Hân rất nhiều, thực ra cho đến giờ anh vẫn không cảm thấy là lên giường với người khác là chuyện sai lầm!
Chỉ là bởi vì không muốn mất Trương Hân, nên anh nguyện ý thay đổi vì cô!
“Trương Hân, anh biết lần này làm tổn thương em rất nhiều, anh sẽ cố gắng bù đắp! Anh không cầu xin em lập tức tin anh, anh chỉ muốn em cho anh 1 cơ hội, cũng cho 2 chúng ta cơ hội cuối cùng… Trương Hân, anh bảo đảm với em, nếu lần này, anh không giữ nổi bản thân, bị em tìm thấy chứng cứ anh đã ái muội với người phụ nữ khác, anh sẽ thả em rời đi, tuyệt đối không ngăn cản em! Đến lúc đó em có thể tìm được hạnh phúc của mình, anh cũng sẽ chúc phúc cho em!”
Trương Hân nhìn xuống, âm thầm nắm lấy ga trải giường.
Nghe.... có vẻ là điều kiện rất hấp dẫn!
Lãnh Mạc căng thẳng nhìn cô, đợi đáp án của cô.
Hơn nửa ngày, cuối cùng Trương Hân cũng ngẩng đầu lên, “Được, em đồng ý! Nhưng khoan vui vội! Em biết, với thế lực của anh, anh nói lời không giữ lời em cũng không thể làm gì được, nhưng Lãnh Mạc, em mong anh có thể nhớ lời nói ngày hôm nay của mình! Hôm nay… là cơ hội cuối cùng của 2 chúng ta! Nếu anh phản bội em lần nữa, còn không để em rời đi… anh tin em đi, chuyện gì em cũng có thể làm được.”
Trương Hân nói tiếp, “Em không có khả năng đối phó với anh, nhưng em có khả năng làm bất cứ chuyện gì với chính mình! Nếu… nếu em phát hiện anh phản bội em lần nữa… em sẽ chết trước mặt anh!”
Nếu thật sự xảy ra chuyện đó, Trương Hân thật sự có thể làm ra loại chuyện đó.
Lần này, nếu không phải Tô Tố khuyên cô, ở bên cạnh cô, nói không chừng cô đã không sống nổi nữa.
Chạy?
Chạy không thoát!
Cũng không thấy bất kỳ hy vọng nào, cho nên nếu thật sự đến bước đường đó, cô nhất định sẽ lựa chọn cái chết! Không phải cô không chịu trách nhiệm với bản thân, mà phản kháng không được, cũng không thể chịu oan ức, chỉ còn có cách này!
Mà cô sẽ chọn cách chết trước mặt Lãnh Mạc, để cả đời này anh sẽ nhớ đến cô!
Lãnh Mạc nghe lời của Trương Hân, trong lòng khẽ chấn động.
Anh và Trương Hân sống với nhau 10 năm, lời cô nói là thật là giả, anh có thể nghe ra.
Anh nắm chặt tay cô, giống như sợ cô làm chuyện gì ngốc, “Anh bảo đảm với em, tuyệt đối không phải bội! Tuyệt đối không!”
Trương Hân cười không nói chuyện.
Nội tâm của cô nặng nề, rất muốn tin anh, những sau khi niềm tin bị nghiền nát, cô đã không có cách nào toàn tâm toàn ý tin tưởng nữa.
Nếu đã thương lượng xong điều kiện.
Trương Hân cũng không muốn nói chủ đề này nữa, cô đổi chủ đề, từ trên giường đứng lên, “Anh nằm 1 chút, em xuống lầu kêu người hầm canh bổ máu cho anh.”
“Ừ!”
Trương Hân mở cửa ra, bên cửa Vương Bưu đang đứng, Vương Bưu nhìn cô, lập tức mở miệng cười, “Phu nhân, cuối cùng chị cũng về!”
“Anh canh chừng Lãnh Mạc, tôi kêu người đi hầm canh.”
“Dạ được dạ được, phu nhân cứ việc làm chuyện của chị!”
Trương Hân mới đi, Vương Bưu lập tức vào phòng, thuận theo đó đóng chặt cửa lại.
“Đại ca đại ca, sao rồi? Xong chưa?”
Lãnh Mạc từ giường ngồi lên, trên mặt không còn chút suy nhược và đau khổ của lúc nãy, lạnh mặt ngồi dậy, cảnh cáo Vương Bưu, “Đừng nói nhiều nữa, Vương Bưu, cậu an bài cho tốt, tuyệt đối không được để Trương Hân biết vết thương của tôi là giả.”
Chuyện có thể an bài anh đều làm hết rồi.
“Đại ca, chủ yếu là anh tự cẩn thận tí, bây giờ phu nhân quay về rồi, nhất định sẽ luôn ở bên cạnh anh, anh tự làm lộ thì đừng trách tụi em đó!”
Anh làm sao có thể để lộ được!
Lãnh Mạc tràn đầy tự tin đối với bản thân!
Vào trưa, Trương Hân bưng từ dưới lầu lên 1 nồi canh táo tàu gà đen, Vương Bưu thấy vậy lập tức đỡ Lãnh Mạc trên giường dậy, rồi để cái bàn nhỏ lên giường, Trương Hân lập tức để tô canh lên cái bàn nhỏ trên giường.
“Sao vậy, sao tự bưng lên, người hầu đâu?”
“Em muốn tự mình chăm sóc anh.”
Lãnh Mạc ngây người, lập tức tâm trạng vui vẻ miệng nở nụ cười.
Người hầu đem tô đũa và muỗng lên, Trương Hân mở nồi đất sét ra, múc cho anh 1 tô canh gà.
Lãnh Mạc nhìn 1 cái nhíu mày lại, “Đây là canh gì?”
“Canh táo tàu gà đen, còn thêm 1 chút cẩu kỷ, bổ máu!”
Mặt Lãnh Mạc thể hiện sự chê bai, đây là canh cho phụ nữ uống mà!
Mà nhìn vào thấy thanh thanh đạm đạm, hoàn toàn không có chút ý muốn ăn! Vì “cảnh tượng” này mà Lãnh Mạc đã bắt đầu chuẩn bị từ buổi sáng, sáng sớm chưa kịp ăn gì, bây giờ là trưa, sớm đã đói rồi, nhìn tô canh thanh đạm như nước, canh hoàn toàn không muốn ăn!
Bây giờ anh rất đói! Rất đói!
Anh còn muốn ăn thịt ăn cá!
“Trương Hân, anh muốn ăn cơm, ăn món xào bình thường!”
“Không được!” Trương Hân 1 lời từ chối, “Cơ thể anh bị thương không nhẹ, bây giờ chỉ có thể ăn thanh đạm, đợi đến khi vết thương hồi phục mới được ăn món ăn bình thường!”
“Vậy… anh cần uống cái này bao lâu?”
“Tất nhiên là uống tới khi cơ thể anh khỏe lại!”
“...”
Trương Hân thấy anh không cam lòng, nhẹ giọng nói, “Nếu anh không thích canh gà đen, hôm sau kêu nhà bếp nấu cho anh canh bổ máu khác, hôm nay chỉ có thể uống cái này! Mở miệng, nhanh lên!”
Lãnh Mạc dựa vào đầu giường, không kiên nhẫn mở miệng.
Trương Hân đúc từng muỗng canh gà cho anh ăn, 1 tô canh vào bụng, nhuận được dạ dày, Lãnh Mạc càng đói.
“Trương Hân… anh muốn ăn đồ ăn.”
“Ừ!”
Trương Hân lấy chân gà được hầm tới nát trong nồi múc ra, dùng đũa gắp cho Lãnh Mạc ăn, “Ăn đi!”
Cho anh ăn cái này?
Anh muốn ăn mặn! Ăn cay!
Lãnh Mạc không mở miệng!
“Anh khẳng định mình không ăn?”
“Không ăn!”
“Không ăn thì thôi!” Trương Hân buông đũa, căn dặn người hầu, “Được rồi, tiên sinh đã ăn no, đem đồ đi đổ đi.”
Cái gì?
Đổ bỏ!
“Trương Hân!”
“Ăn hay không?”
Lãnh Mạc nghi ngờ có phải Trương Hân muốn trả thù anh không, anh cắn răng, “Ăn! Anh ăn!”