39550
Đám đông trong phòng khách nhìn lặng lẽ vào mẹ Tiêu và Tiêu Diệp Lạc!
Tiêu Diệp Lạc đột nhiên đứng dậy, cô dùng sức kéo cánh tay mẹ Tiêu, cúi xuống xin lỗi mọi người, “Xin lỗi ông nội, ba, xin lỗi, và xin lỗi anh Tiêu Lăng, chị Trương! Con đáng lẽ đến đây để nói lời tạm biệt, nghĩ rằng nên lặng lẽ đi như vậy là không tốt, cho nên mới đưa mẹ đến đây tạm biệt mọi người rồi đi, con không biết mọi chuyện sẽ như thế này. Xin lỗi thật sự xin lỗi! Mọi người…đừng đôi co với mẹ, mẹ đã bị kích động cho nên mới thành ra thế này. Con và mẹ đã đặt vé máy bay cho ngày mai, ngày mai về Mỹ rồi, sau này….con và mẹ không xuất hiện nữa, cũng không làm phiền cuộc sống của mọi người nữa, xin lỗi!”
Tiêu Diệp Lạc thật sự không nghĩ rằng mọi thứ trở nên thế này.
Lúc ở nhà cô ta đã thảo luận rõ ràng với mẹ, đến đây nói lời tạm biệt, ngày mai họ rời khỏi nơi này. Lúc ở nhà mẹ cũng đồng ý, đâu ai ngờ rằng khi đến nhà cũ, bà ta lại đột nhiên mất kiểm soát, đặc biệt là nhìn thấy ba, sau đó không kiểm soát được bản thân, bắt đầu cãi nhau với ba.
Tiêu Diệp Lạc thực sự hối hận khi đến đây!
Sớm biết rằng…sớm biết rằng cô ta gọi điện thoại để nói lời tạm biệt là được rồi, cũng không làm ra nông nỗi này.
Tiêu Diệp Lạc kéo lấy mẹ Tiêu hướng ra ngoài, “Ông nội, ba , con và mẹ đi trước đây!”
“Mẹ không đi, mẹ không muốn đi!” mẹ Tiêu điên cuồng gào thét lên, “Mẹ sẽ không đi, đây là nhà mẹ, mắc gì để mẹ đi, bọn họ từng người một hại mẹ. Hại cả đời mẹ, còn hại đứa con gái của mẹ, mẹ không đi, mẹ nhất định không bỏ qua cho họ đâu!”
Tiêu Diệp Lạc cơ thể nhỏ nhắn dường như không thể giữ lấy mẹ Tiêu, cô ta dùng hết sức lực của mình mới có thể kiểm soát được bà ta, “Mẹ, việc mẹ đã hứa với con, chúng ta đã nói về Mỹ sống rồi, không phải mẹ thích môi trường sống bên Mỹ sao, chúng ta sau này sẽ ở đó được không!”
“Không! Mẹ không đi. Mẹ ở đây, ai cũng không thể đuổi mẹ đi! Ở đây là nhà mẹ, mắc gì mẹ bị bọn họ hại thành ra như vậy mà bọn họ vẫn có thể thoải mái như vậy, mẹ không cam tâm, không cam tâm!”
“Mẹ!”
“Diệp Lạc, Diệp Lạc con cũng đừng đi được không, chúng ta ở đây sống, bọn họ không thể chúng ta sống tốt, chúng ta cũng không thể để họ sống tốt qua ngày, chúng ta phá chết họ, quăng chúng đến chết, con xem! Quả báo của họ đã đến rồi, Tô Tố sảy thai rồi, lão gia tử cũng bị ung thư, rất nhanh, người tiếp theo sẽ là ba con, tiếp tiếp theo sẽ là Tiêu Lăng, bọn họ nhất định sẽ bị quả báo, chúng ta đâu cũng không đi, chỉ ở đây xem kết thúc của họ!”
“Mẹ…..”
“Hơ hơ…..” mẹ Tiêu đột nhiên cười một cách kỳ lạ, bà ta chỉ vào mọi người trong nhà, “Các ngươi, từng người một, đều đợi quả báo, quả báo sẽ đến thôi, hơ hơ, các ngươi làm điều sai trái quá nhiều, kết thúc sẽ rất đáng khổ, chắc chắn sẽ rất khổ…”
Mọi người nhìn vào người mẹ điên, đột nhiên không hận nỗi nữa.
Tiêu Quốc Cường nhìn sang Tiêu Diệp Lạc, “Mẹ con…bị sao vậy?”
“Bác sĩ nói bà bị kích động, cho nên trạng thái tinh thần không tốt….”
Tiêu Diệp Lạc không che giấu, mọi người đều có thể nghe hiểu.
Nói trắng ra, là bị bệnh tâm thần!
Tiêu Quốc Cường đột nhiên trong lòng chua xót, là một cặp vợ chồng hơn 30 năm, người vợ thành ra thế này, cũng có một phần trách nhiệm của ông ta.
“Diệp Lạc….không thôi thì con và mẹ con đừng ra nước ngoài, đưa mẹ con đi chữa trị.”
Tiêu Diệp Lạc cười trong đau khổ, “Ba ơi, mẹ…không gặp mọi người, thì mới có thể như người bình thường.”
Tiêu Quốc cường đột nhiên khịt mũi.
“Con với mẹ đi trước đây.” Tiêu Diệp Lạc kiên nhẫn khuyên mẹ Tiêu, “Mẹ, chúng ta đi, con dẫn mẹ đi ăn món ngon được không? Diệp Lạc đói rồi, Diệp Lạc muốn ăn cơm rồi.”
Ngay cả khi mẹ Tiêu phát điên, nhưng trong lòng cũng chỉ quan tâm đến con gái, nghe tới Tiêu Diệp Lạc than đói, bà ta lập tức ngưng đấu tranh.
“Diệp Lạc, xin lỗi Diệp Lạc, là ba mẹ đưa con đi, mới làm cho con đói bụng.”
“Mẹ, con không đổ lỗi cho mẹ và ba.”
“Thật không?”
“Thật không!”
Mọi người trong phòng khách đều không nói chuyện, vì sợ rằng lại bất cẩn kích động đến mẹ Tiêu.
Đôi mắt mẹ Tiêu bối rối, “Diệp Lạc đói rồi, Diệp Lạc nhà mình đói rồi, mẹ dắt con đi ăn được không? Mẹ nhớ Diệp Lạc nhà mình lúc nhỏ thích ăn sườn heo chua ngọt, mẹ lén lút học qua rồi, chúng ta về nhà, mẹ làm cho con ăn được không?”
“Vâng!” Tiêu Diệp Lạc dỗ mẹ Tiêu giống như dỗ một đứa trẻ vậy, kéo tay bà ta từ từ di chuyển đến cửa, “Chúng ta về nhà thôi.”
“Vâng, về nhà về nhà….”
Hai người đi đến cửa chính phòng khách, mẹ Tiêu nhìn thẳng về phía trước, bóng đèn của biệt thự sáng lên, mẹ Tiêu nhìn thấy nơi quen thuộc và đột nhiên lại không điều khiển được và hét lên.
“Diệp Lạc! Diệp Lạc đây là nhà mình! Con muốn mẹ đi đâu!”
Mẹ Tiêu đột nhiên quay người lại, nhìn thấy mọi người ở phòng khách, đôi mắt hoang mang của bà ta lại lập tức đỏ lên, “Không không không! Là bọn họ chiếm nhà của mình, bọn họ là người xấu! Diệp Lạc, con đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, mẹ không để con chịu tổn thương đâu!”
“Mẹ…..”
Mẹ Tiêu đẩy Tiêu Diệp Lạc ra, bà ta lao đến phòng khách, từ trên bàn trà nắm lấy con dao gọt trái cây chỉ vào mọi người và lao đến!
“Tôi giết các ngươi! Giết các ngươi là được rồi, sẽ không có quá nhiều chuyện rồi!”
Lão Trần nhanh chóng kéo lão gia tử từ trên ghế sofa đi ra, Tiêu Quốc Cường lùi lại hai bước, Tiêu Lăng đẩy Tô Tố đến bên cạnh Tiêu Khả, “Hai người đi trốn đi!”
Tiêu Khả đã bị hù đến sợ hãi, nhanh chóng kéo Tô Tố trốn ở nơi xa.
Tô Tố không quên nhắc nhở Tiêu Lăng, “Anh hãy cẩn thận!”
“Không sao đâu!”
Đôi mắt mẹ Tiêu phát điên, ánh mắt của bà ta quay về hướng mọi người, ánh mắt ngày một dữ tợn hơn và đến cuối cùng ánh mắt bà ta rơi vào người Tiêu Lăng.
“Đều là ngươi, đều là ngươi! Tất cả mọi thứ đều là do ngươi tạo ra! Ta giết ngươi, giết ngươi!”
Mẹ Tiêu vừa nói, đột nhiên toàn thân đều đổ vào người Tiêu Lăng, chiếc dao trái cây trên tay không có sắp xếp nào liền đâm về hướng người Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng cũng có luyện tập qua, làm sao có thể đứng đó để người khác tấn công!
Anh nghiêng người qua, tránh con dao trái cây trong tay mẹ Tiêu và vươn tay ra để lấy con dao trong tay bà ta.
“Ngươi tránh ra! Ta giết chết các ngươi!”
Mẹ Tiêu đột nhiên bỏ qua Tiêu Lăng, lại lao đến Tiêu Quốc Cường, “Giết ngươi, phụ tâm hán!”
Tiêu Quốc Cường lúc nhỏ cũng được huấn luyện trong quân đội ra, ông ta cũng không muốn làm tổn thương đến mẹ Tiêu, cho nên chỉ tránh nhưng không động tay với bà ta!
“Các ngươi là người xấu! Người xấu!”
“Mẹ, mẹ mau dừng lại đi!”
“Không, mẹ không dừng, mẹ muốn bọn họ phải trả giá, trả giá!”
Tiêu Diệp Lạc đột nhiên lao đến, “Mẹ, họ là ông nội của Diệp Lạc, là ba của Diệp Lạc, còn là anh hai, chị dâu, chị họ của Diệp Lạc….nếu như mẹ động tay với họ, Diệp Lạc cũng không tha thứ cho mẹ!”
Mẹ Tiêu nghe thấy lời Tiêu Diệp Lạc nói càng điên rồ hơn!
Hơ hơ…..
Ngay cả con gái ruột cũng không tha thứ cho bà ta rồi!
Vậy bà ta sống thì có ý nghĩa gì!
Ngay cả khi chết, cũng phải kéo theo họ!
Mọi người đều không nghĩ được, mẹ Tiêu đột nhiên quay người, mục tiêu đổi thành lão gia tử!
Bà ta không ngần ngại, bay người qua với một con dao trên tay và lao đến.
Nếu như là lão gia tử lúc trước, mẹ Tiêu đương nhiên không làm tổn thương được ông ta, nhưng bây giờ lão gia tử đã bị bệnh nặng, động đậy một chút cũng khó, càng không thể tránh được con dao.
“Dừng tay! Mau dừng tay!”
“Ông nội!”
“Ba----”
Ngay khi mọi người hét lên, Tiêu Diệp Lạc đột nhiên cũng bay đến, đỡ đến trước mặt lão gia tử, và con dao trên tay mẹ Tiêu đâm thẳng vào ngực của Tiêu Diệp LẠc.
Sau đó, một vũng máu lớn tuôn ra ngoài!