Truyện Không Tên Số 30

Chương 39




3539

Dưới sự nhõng nhẽo cứng rắn của tiểu Dực, Tiêu Xán vẫn là trở về nhà của Hoắc Viễn Phàm, nhưng mà cô chờ tiểu Dực ngủ rồi liền chuẩn bị rời khỏi.

Hoắc Viễn Phàm tức giận buông lời nói tàn nhẫn, "Nếu như cô nửa đêm rời khỏi, lần sau thì đừng tới nữa."

Tiêu Xán phẫn nộ, "Hoắc Viễn Phàm, ngươi đừng khinh người quá đáng."

Hoắc Viễn Phàm cũng không biết nói cái gì cho phải, trong lòng biết mình đuối lý, cô ấy bất kể vô đối xử với hắn như thế nào cũng là hắn đáng đời, nhưng hắn thật sự làm không được trơ mắt nhìn cô ấy đi vào trong lồng của Đỗ Trạch.

"Rời Đỗ Trạch xa một chút." Cô ấy khăng khăng rơi khỏi, hắn cũng lấy cô ấy không cách nào, chỉ là không cam lòng mà dặn dò.

Tiêu Xán buồn cười mà liếc hắn một mắt, "Dấm này của ngươi ăn được rất nực cười, tôi cùng anh ấy như thế nào cũng không cần ngươi quản."

Hai người đối chọi gay gắt, cụt hứng bỏ đi.

Ngày hôm sau, Tiêu Xán dậy sớm đến nhà của Hoắc Viễn Phàm, nhưng hắn lại đã mang theo tiểu Dực đến công ty, cô đành phải đến Hoắc thị tìm tiểu Dực.

Xe taxi dừng lại trước tòa cao ốc Hoắc thị, cô cất bước về phía trước, một đứa bé mười mấy tuổi đột nhiên vọt tới bên người cô đưa cho cô một phong thư, "Có người kêu con đưa cho cô, cô xem một chút."

Sau khi đem phong thư nhét cho cô, đứa bé liền chạy đi xa.

Tiêu Xán tò mò mở ra phong thư, bên trong là một tờ giấy trắng, trên đó ghi: Xán Xán, tôi rất nhớ cô, muốn biết tôi bây giờ trôi qua như thế nào không? Đến ngục giam thăm tôi.

Lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức thư) là Kiều Ni Ni.

Lại là Kiều Ni Ni đưa thư cho cô.

Dưới tờ giấy thư là một mảng lớn chỗ trống, chỗ trống lại dùng bút phác hoạ vẽ ra một đôi nam nữ trẻ tuổi, phía trên nam được ký hiệu là tên của Hoắc Viễn Phàm, còn nữ thì được ký hiệu là Ni Ni.

Nhìn lấy, ngực cũng xoẹt xoẹt đau theo.

Cầm chặt giấy thư, cô quyết định đến ngục giam thăm Kiều Ni Ni.

Bước chân xoay một cái, thay đổi hướng đi, ngồi vào chiếc taxi còn chưa lái đi vừa rồi, đến ngục giam ở khu vực ngoài thành này.

Lúc gặp được Kiều Ni Ni, cô hầu như nhận không ra cô ấy.

Vón là một đầu tóc đen thui xinh đẹp bị cắt đến ngắn ngủn, ngũ quan no đủ tinh tế tỉ mỉ thì thon gầy lõm xuống, cả người thoạt nhìn hình như đã già đi mười mấy tuổi.

Nhìn thấy Tiêu Xán, cô có vẻ rất kích động, nhe răng trợn mắt lộ ra hận ý ngập trời, gần như bổ nhào vào trên người cô ấy trảo vào mặt của cô ấy. nhưng cô làm không được, trên chân của cô đang mang theo khóa sắt nặng nề, sau lưng còn có giám ngục hung ác.

Dưới sự thét to của giám ngục, Kiều Ni Ni hiền như bụt nghe lời mà ngồi xuống.

Tiêu Xán ngồi ở đối diện cô ấy, nhìn thẳng vào mắt của cô ấy, "Kiều Ni Ni, cô đã hối hận chưa? Lúc ở trong tù, có xin lỗi với cha mẹ của tôi không?"

Kiều Ni Ni nhếch miệng quái dị mà cười, sáp vào Tiêu Xán, có chút bệnh thần kinh mà khẽ giọng nói: "Cha mẹ của cô đã sớm chết thấu rồi, tôi tại sao phải cùng người chết nói lời xin lỗi?"

Tiêu Xán tức giận đến mức cả người xiết chặt, "Kiều Ni Ni, cô cũng ngồi tù rồi vẫn không hối cải, đáng đời cô trở nên thảm như vậy."

Kiều Ni Ni cười, lắc đầu, "Không có, tôi trải qua rất tốt, cô biết không? Hoắc Viễn Phàm rất trông nom tôi, mỗi tháng đều cho tôi tiền sinh hoạt đấy, còn thông báo cho người ở trong tù phải nhường tôi, tôi trải qua thật sự rất tốt, tôi kêu cô đến, là muốn nói cho cô biết, không bao lâu sau tôi sắp phải ra tù rồi, chờ tôi ra tù rồi tôi sẽ cùng anh Viễn Phàm kết hôn, còn cô, cho dù chết lại hồi sinh cũng cướp không lại với tôi đấy."

Tiêu Xán hiểu rõ thời hạn thi hành án của Kiều Ni Ni, hoàn toàn không thể nào nhanh đi ra như vậy.

"Cô nói dối, Hoắc Viễn Phàm tự tay đem cô đưa vào ngục giam, hắn tuyệt đối sẽ không cho cô còn sống mà đi ra ngoài đấy." Tiêu Xán không bị mắc lừa, ánh mắt sắc bén mà hung hãn nhìn chằm chằm vào Kiều Ni Ni.

Những lời nói này, dễ dàng chọt trúng điểm đau của Kiều Ni Ni.

Cô bây giờ như một lá rụng khô héo, ai còn yêu cô?

"Tiêu Xán, cô tại sao chưa chết? Hai con tiện chủng của cô tại sao toàn bộ chưa chết hết đi, tôi chán ghét cô, ước cô mau mau chết đi, nhưng cô lại có thể sống sót, sống sót rồi."

Một câu nói, khiến cho Kiều Ni Ni sụp đổ, trở nên mất khống chế.

"Đúng rồi, tôi chẳng những sống lại rồi, còn có một đứa con trai đáng yêu khỏe mạnh, hơn nữa Hoắc Viễn Phàm bây giờ yêu tôi yêu đến chết, mỗi ngày đều dính vào tôi, lúc ở trên giường càng là nhiệt tình như lửa, nghe xong những thứ này, cô có phải càng tức hơn không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.