29305
“Vị Nam, đừng bặm mặt nữa, bao nhiêu lâu không gặp, nhẽ nào anh không nhớ em à?”
Diệp Bạc Hâm đưa tay, toan kéo xếch chỗ khóe miệng anh. Rút cuộc bị anh nắm lấy bàn tay, kéo nhẹ xuống. Sau cùng cũng cười, nhưng nụ cười có vẻ như bất đắc dĩ, và xem chừng đã hết cách với cô.
Anh xoa gương mặt nhợt nhạt của cô, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng âu yếu làn da hơi lạnh. Anh cất giọng rất nhẹ, như sợ làm cô giật mình: “Anh xin lỗi, anh đã không bên em, lúc em ốm...”
“Có sao đâu, em chả yếu đuối đến thế, anh không cần án náy. Trước kia có một mình, em cũng bình an vô sự đấy thôi? Bây giờ có anh rồi, tức là thêm một người thương em thôi mà.” Diệp Bạc Hâm chớp mắt, cười ngọt ngào.
Trên gương mặt khôi ngô của anh là ăm ắp thương yêu và quan tâm, lẫn cả sự day dứt. Tay vuốt lên mái tóc để xõa của cô, những ngón tay đan vào trong tóc, dừng sau gáy, hơi siết mạnh, ấn cô vào lòng. Anh hôn nhẹ lên trán cô: “Sau này những lúc không có anh ở bên, em phải tự chăm sóc bản thân mình cẩn thận, đừng để mệt người. Cuộc đời chúng mình còn cả quãng đường dài phải đi, sau này bất cứ xảy ra chuyện gì, nhất định phải nói với anh, không được cố ý giấu giếm, nhé?”
Diệp Bạc Hâm dựa vào lòng anh, cảm giác thế giới này là cả một khoảng ấm áp thuộc về anh, chỉ có hơi ấm của anh, mùi hương trên cơ thể anh. Cô bèn thả lỏng, áp vào ngực anh, ấp úng đáp: “Ừm...”
Thấy cô nghe lời, Tập Vị Nam lúc này như mới an tâm, bờ môi cong lên, ôm cô thật chặt.
“Vị Nam, sao đột nhiên anh lại quay về?” Niềm nhớ nhung mấy tháng trời, vào lúc này như dòng thác lũ ồ ạt vây chặt lấy cô. Cô giơ tay vòng qua hông anh, dùng trái tim để tận hưởng sự bình yên và hạnh phúc của khoảnh khắc này.
Lâu ngày mới gặp, so với nắng hạn gặp mưa rào, còn khiến người ta vui sướng hơn cả.
“Hai hôm nay đến lượt anh nghỉ phép...” Tập Vị Nam vẫn không buông tay. Trước ánh mắt hy vọng của cô, anh cởi áo khoác, nằm xuống cạnh bên.
Lâu lắm rồi cả hai mới gặp nhau, hiển nhiên không thể thiếu màn thân mật. Nhưng ngặt nỗi, cơ thể cô còn yếu, Tập Vị Nam không dám quá mạnh bạo, chỉ hôn lên khóe môi cô. Không lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Giang Nhan biết con trai trở về. Ban đêm đã có con trai trông, hiển nhiên bà không đến làm phiền. Luận đến việc chăm sóc người bệnh, thì đứa con trai của bà còn chuyên nghiệp hơn cả mẹ. Bà chả còn gì phải lo lắng.
Mười giờ, máy bay của Tô Uyển hạ cánh. Đặt chân đến bệnh viện đã là một tiếng sau.
Lúc Giang Nhan gọi điện thoại, bà vẫn đang tất bật họp hành. Khu vực Hongkong mở đại hội tổng kết năm, bàn kế hoạch và hướng phát triển sang năm của Tô thị tại khu vực Hongkong, không thể trì hoãn được, nhưng nghe tin Diệp Bạc Hâm bị ngất, Tô Uyển định lập tức bay về đại lúc. Có điều, chưa kịp tới phi trường, thì nhận được tin Diệp Bạc Hâm bình an vô sự, bà mới hoãn chuyển bay, về công ty họp tiếp.
Lặn lội đến bệnh viện, vừa mở cửa, thấy Tập Vị Nam cũng có mặt, Tô Uyển bất giác sững sờ.
Lúc đầu, bà kiên quyết phản đối hai người đến với nhau, sở dĩ cũng bởi làm vợ bộ đội vốn thiệt thòi, lúc ốm đau nằm viện không người thân thích chăm sóc. Lần này Diệp Bạc Hâm lao lực quá sức, tuy nói phần lớn là do bản thân mình gồng ép quá căng, song khi thấy con gái nằm trên giường bệnh, mặt mày nhợt nhạt và người con rể đi vắng biền biệt mấy tháng trời, sắc mặt Tô Uyển loáng thoáng xuất hiện vẻ khó coi.
“Mẹ?” Nghe tiếng động ngoài cửa, Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu nhìn Tô Uyển sắc mặt đăm đăm đứng ngoài cửa. Cô lại liếc sang người đàn ông bên cạnh, vội vàng chống hai tay bên sườn, nâng người ngồi dậy.
Diệp Thanh Vũ đỡ vai cô, đợi cô ngổi hẳn dậy, anh mới đứng lên: “Mẹ ạ.”
Tô Uyển tuy tấm tức, nhưng sự đã đến nước này, bà cũng chả còn cách nào khác. Dù sao cũng là chuyện giữa hai vợ chồng, bà không tham gia vào. Con gái tình nguyện ở góa thì còn có thể trách được ai?
“Sao rồi?” Tô Uyển băng qua người Tập Vị Nam, quẳng cho anh sắc mặt hầm hầm. Đặt túi xách xuống bàn, bà cúi xuống dùng mu bàn tay áp lên trán Diệp Bạc Hâm.
“Mẹ, con không sao.” Diệp Bạc Hâm nhoẻn cười: “Muộn thế này rồi, sao mẹ vẫn tới đây? Mẹ về sớm nghỉ đi, cũng mệt cả ngày rồi còn gì? Ở đây có Vị Nam trông con rồi.”
“Với cả, con có sốt đâu, mẹ sờ trán con làm gì?”
Thấy cô vẫn còn sức lực cười đùa, Tô Uyển bực mình trỏ vào trán cô: “Cũng lạc quan gớm nhỉ!”
Tô Uyển không ở lại lâu, đêm cũng khuya rồi, bà dặn dò ít chuyện, được một lúc thì ra về.
“Phải rồi, đợt này cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã, công việc tạm gác lại. Trước đó do mẹ nóng vội, gò ép khắt khe, hành con tơi tả.”
Câu nói của Tô Uyển khiến Diệp Bạc Hâm vô cùng ấm lòng. Cô tức thời giương lên vẻ tươi cười: “Cảm ơn mẹ!”
Tô Uyển hấm hứ, ánh mắt lướt qua Tập Vị Nam, ý cười trên mặt dần vợi bớt: “Vị Nam, mấy hôm này, cậu chăm sóc con bé cho chu đáo. Công việc đúng là rất quan trọng, nhưng gia đình cũng quan trọng không kém. Cậu có thời gian thì năng về thăm nó, đừng để nó lấy chồng rồi mà vẫn như lúc độc thân...”
“Được rồi mà mẹ, mẹ nói nhiều quá, gần mười hai giờ rồi, mẹ về sớm đi, đi đường cẩn thận!” Diệp Bạc Hâm không chịu nổi mẹ cô mỗi khi cằn nhằn. Vừa mở miệng đã bắt đầu giáo huấn, cũng sợ Tập Vị Nam khó xử, liền vội vã xua tay, nháy nhó với Tô Uyển, cũng phải có chừng mực chứ.
Tô Uyển không nói được cô, bèn lắc đầu, quay người ra về.
“Anh tiễn mẹ xuống nhà.” Tập Vị Nam vơ lấy áo khoác, mặc lên người, cúi xuống hôn phớt lên má cô. Chất giọng ôn tồn trầm thấp vang lên bên tai: “Một lát về ngay.”
Diệp Bạc Hâm chỉ hơi yếu người, cơ thể không bệnh tật gì, cần nghỉ ngơi và tịnh dưỡng. Cô nằm một đêm ở bệnh viện, hôm sau định bụng dọn về Ngự Cảnh Viên. Nhưng Giang Nhan nói cơ thể cô còn yếu, ở bên Ngự Cảnh Viên không ai chăm sóc, mà nhà họ Tập lại có sẵn điều dưỡng viên, bảo cô dọn về nhà sống.
Nhà họ Tập thanh tịnh thì đúng là thanh tịnh thật, xung quanh cũng trong lành thoáng đãng, nhưng hiềm nỗi xa xôi mà cách trở quá. Diệp Bạc Hâm vốn không muốn đâu, nhưng không nỡ từ chối thịnh tình của Giang Nhan.
Giang Nhan nói, Tập Vị Nam tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc tính đến chuyện con cái chứ nhỉ? Hai vợ chồng gặp gỡ thì ít, xa nhau thì nhiều. Lúc nào mới có bầu được? Diệp Bạc Hâm lại đang ốm yếu, bây giờ không thích hợp để thụ thai. Mai đến bệnh viện thăm khám, để bác sĩ kê thuốc bồi bổ thể chất.
Cũng bởi có Tập Vị Nam cùng về nhà, nên dù bà cụ có nói năng gay gắt mấy, cũng không đến nỗi bỉ bai Diệp Bạc Hâm.
Sau đó, nghe nói Giang Nhan kể, bà đã liên hệ với bác sĩ, sai Tập Vị Nam ngày mai đưa cô tới khoa phụ sản, sắc mặt Diệp Bạc Hâm lập tức cứng đờ.
Năm xưa cô từng sảy một đứa con. Bác sĩ điều trị cũng chẩn đoán, sau này muốn có thai e là không dễ dàng. Sau lần sảy trước đó, tử cung bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu đi kiểm tra, liệu có phát hiện ra chuyện năm xưa cô từng mang thai ngoài dạ con không?
Sau khi ở với Tập Vị Nam, cô cũng không chăm chút việc tránh thai. Cả hai đều đồng lòng không thực hiện bất cứ biện pháp nào. Nếu có, thì sinh. Nhưng tiếc là... bao lâu rồi, mà cô vẫn chưa hoài thai.
Đêm tối, đứng ngoài ban công, có thể thấy được khu nội đô ở nơi xa, tứ phía rực rỡ pháo hoa.
Diệp Bạc Hâm trông ra xa, thấy rợp trời đốm sáng lập lòe, bỗng nhận ra trong lòng mình, không biết tự lúc nào, dường như đã có nơi thuộc về. Bất luận là thể xác hay tâm hồn, đều tìm được một chốn đi về.
Tập Vị Nam như vệt nắng rạng rỡ nhất cuộc đời cô, cũng thành điểm tựa mới của cuộc đời cô.
Vườn hoa đằng sau sân, thoang thoảng đẩy hương trong màn đêm lấp lánh. Diệp Bạc Hâm đứng trên ban công, ra sức hít hà. Bỗng có người bước đến bên cạnh, tấm rèm cửa sổ khẽ lay động, như cũng rung rinh trước dung nhan người đó.
Người kia khẽ cười, vén rèm, bước đến gần bên cô: “Bên ngoài lạnh lắm, sao không mặc thêm áo?”
Nói rồi, một tấm áo dày dặn khoác lên người cô. Vòng tay khép lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Đêm nay không có tuyết, thời tiết vẫn giá lạnh.
Cả hai dựa vào nhau. Cô không ngoảnh đầu, hai tay chống cằm, nhìn về xa xa: “Em đang nghĩ, cuộc đời em có vẻ như đã viên mãn lắm rồi. Có một tình yêu mà nhiều người mong cũng không được. Anh lại tuyệt vời thế này, làm sao em lại tán đổ được anh nhỉ?”
Tập Vị Nam không nói gì, lặng lẽ khoác tay cô. Cười nhìn Diệp Bạc Hâm: “Hâm Nhi, cảm ơn em!”
“Hả?” Diệp Bạc Hâm ngẩn người, hơi ngạc nhiên ngoái đầu nhìn anh.
Ánh mắt Tập Vị Nam sáng ngời, bỗng kéo cô lại, ghì chặt cô trong lòng. Diệp Bạc Hâm chưa kịp phản ứng thì màn hôn nóng bỏng đã dồn dập ập tới.
Cô sững sờ, bất giác ngước mắt lên, chỉ thấy đôi mắt đen ấy thăm thẳm không đáy. Con tim cô lắng xuống, cầm lòng chẳng đặng, vòng tay quấn quanh cổ anh.
Hai cơ thể kiềm chế đã lâu, những nụ hôn đường đột của anh dường như nóng bỏng, thiết tha hơn bất kì lúc nào. Gương mặt cô thẹn thùng, thấy trong đôi mắt ấy ánh lên vài phần khát khao. Anh áp lên bờ môi cô, khàn giọng nói: “Hâm Nhi, cho anh nhé?”
Hôm nay vừa xuất viện, đáng nhẽ anh nên chú ý đến sức khỏe của cô, nhưng tình đang rực cháy, anh không cách nào dứt ra được, cũng chẳng thể rời xa cơ thể liễu yếu đào tơ trong vòng tay.
Vào lúc anh ôm siết mình mỗi lúc một chặt, như muốn vùi mình vào trong cơ hể, Diệp Bạc Hâm khẽ bật tiếng “ừm”, mắt khẽ nhắm lại, cảm giác hơi thở của gấp gáp. Cô kiễng ngón chân, ôm ghì cổ anh.
Không kìm nén được hơi thở dốc, hơi ấm nhung nhớ đã lâu, Diệp Bạc Hâm chỉ muốn lại gần anh hơn nữa, được gắn thật chặt với anh. Anh là người đàn ông mà cô từng nghĩ rằng chỉ như một giấc mơ trong đời, cô muốn dùng mọi sức lực ôm chặt anh, không bao giờ buông tay.
“Vị Nam...” Bất giác cô gọi tên anh, kề bên tai thỏ thẻ ba chữ.
Cô cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy, anh đè cô vào bức tường phía sau lưng.
“Hâm Nhi, nói lại lần nữa đi...” Giọng anh khàn đặc vì ham muốn, nhưng chất giọng ấy lại dễ chịu như âm thanh tự nhiên.
Cô nhoẻn cười, nâng gương mặt khôi ngô của anh lên, trịnh trọng nhìn vào mắt người đàn ông mà cô yêu bằng trọn trái tim: “Em yêu anh...”
Cô sẵn sàng thổ lộ tình yêu, có thể cảm nhận là một chuyện, nhưng nói ra lại là chuyện khác.
Cũng vì thế mà mắt anh đỏ hoe, vùi đầu vào cổ cô. Đê mê vốn đè nén cuối cùng buột phát không thể kìm lại chỉ bởi câu nói thổ lộ yêu thương của cô, và thế là bùng cháy ngất ngây.