258
Mễ Lan trong mắt tràn ngập sự thù hận: “Tôi đã mất đi tất cả, tối sẽ đòi lại mười lần, trăm lần, các người chờ đấy! Tôi sẽ khiến các người phải hối hận, hối hận đến lúc chết!”
Hoắc Băng Băng dùng mũi giày cao gót đá vào cánh tay của Mễ Lan, không bình tĩnh mà nói: “Sao? Đều kí giấy ly hôn cả rồi, cô vẫn còn muốn ì lại không đi sao? Còn không mau cút?
Mễ Lan cố gắng gượng dậy, bởi vì cơ thể quá yếu, cô lắc lư đến suyt ngã xuống, lúc này, Hoắc Minh Hách vẫn luôn đứng ở cửa lúc này tiến vào đỡ cô dậy.
“Hoắc Minh Hách, cút ra! Từ nay về sau giữa chúng ta toàn là hận thù! Nếu như có cơ hội tôi sẽ tự tay giết anh, báo thù cho con tôi!
Âm thanh của cô mềm nhũn, không có lực sát thương, nhưng giống như một chiếc búa đập vào trái tim Hoắc Minh Hách.
Ngay sau đó, Mễ Lan hất tay hắn ra, cả thân người nhiễm máu lảo đảo bước ra cửa, ông bà Hoắc cũng đứng ở cửa, nhìn thấy cô bước ra định quay người rời đi.
“Hoắc Văn Sơn, Bạch Mỹ Phụng, các người đối xử với tôi như vậy, nhất định sẽ hối hận!
Cô nhìn bọn họ, rồi lập tức cười lớn, tiếng cười đầy thê lương. Mặt ông bà Hoắc lập tức biến sắc, giống như né trách Ôn thần, đứng dạt sang một bên để nhường đường cho Mễ Lan.
Hoắc Minh Hách cũng bước theo sau, nhìn bóng dáng Mễ Lan rời đi, trong lòng quặn đau, giống như cái gì đó bị cắt ra khỏi cơ thể, trái tim hắn cảm thấy trống rỗng.
Hắn yêu người con gái này, vô cùng sâu đậm, nhưng hắn không ngờ rằng cô lại ác độc đến như vậy, hại em gái hắn thảm hại như vậy!
Hắn cuối cùng cũng kiên định đứng về phía em gái!
Hắn hi vọng cô có thể quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng không, cô đi kiên định, quyết tuyệt, mỗi bước đi của cô như đang dẫm lên trái tim hắn, đau thấu xương!
Thân thể suy nhược cực độ, phải có niềm tin kiên định lắm mới có thể chống đỡ nổi!
Vài lần như muốn hôn mê, cô liền nắm chặt hai bàn tay, dùng móng tay đâm vào da thịt đến đau đớn mới có thể ép bản thân tỉnh táo!
Vốn dĩ đoạn đường chỉ cần đi mấy phút, nhưng cô dùng hết sức lực đi hết mười mấy phút!
Thân thể chỉ còn mỗi chiếc quần lót nhiễm máu đỏ hồng, dathijt trắng nõn toàn là máu, giống như áo giáo dính lên thân thể cô vậy.
Cuối cùng cũng có thể bước ra cánh cổng nhà họ Hoắc, chú Trương quản gia lén lút đuổi theo, đem chiếc áo khóa đã cũ của mình phủ lên người cô, đong đầy nước mắt nói: “Thiếu phu nhân…bảo trọng, thực ra thiếu gia không hề máu lạnh như cô nghĩ…cậu ấy…”
Đáy mắt Mễ Lan toàn là thù hận, cô quay đầu nhìn chú Trương, cười lạnh: “Cảm ơn chú! Cháu sẽ còn quay về, quay về …báo thù!”
Mưa đã ngừng, khắp nơi đều ướt nhẹp, Mễ Lan bước cao bước thấp bước ra khỏi nhà họ Hoắc, đi trên con đường không bóng người.
Tác dụng của thuốc tê từ từ hết tác dụng, nỗi đau đớn khiến cô bất giác ôm chiếc bụng nhỏ!
Hai sinh mệnh bé nhỏ vẫn còn chưa đến thế giới này, liền biến thành dòng máu tanh từ thân thể cô lưu ra. Nếu như có thể, cô hận không thể dùng tính mạng của mình để đổi lấy các con! Nhưng mà cô cuối cùng cũng mất đi các con rồi!
Nỗi đau này không thể dùng ngời nói để hình dung ra được!
Cô muốn khóc, nhưng không thể khóc thành lời, thì ra khi con người ta đau đớn đến cực điểm, thì đến nước mắt cũng không có.
Cô ngẩng đầu nhìn màn đêm, khẽ lẩm bẩm nói: :Hoắc Minh Hách, anh hại chết con của chúng ta, tôi nhất định bắt anh phải trả một cái giá đau đớn, khiến anh sống không bằng chết!”