23472
“Anh muốn chờ Tiểu Cửu có thai à?” Khương Thục Đồng đứng trên cầu thang nói.
Cố Minh Thành cau mày nhìn bà, hình như không hiểu nổi trí tuệ của Khương Thục Đồng, “Miêu Chánh Đào vì một đứa trẻ mà từ bỏ hàng trăm tỷ đô la Mỹ? Hơn nữa, hai đứa nó có tránh thai không bà biết à? Đặt cược vào một việc không chắc chắn, bản thân đã thua rồi!”
Câu nói cuối cùng, dường như muốn thét lên.
Khương Thục Đồng vội vàng đi qua, vỗ về Cố Minh Thành, “Bớt giận, bớt giận, những năm nay việc gì anh cũng sắp xếp thay em, em đã không còn minh mẫn nữa –“
Cơn giận của Cố Minh Thành phút chốc đã tan biến.
Những năm nay, Khương Thục Đồng quả thực việc gì cũng đều ỷ lại vào Cố Minh Thành, bản thân an phận làm một phụ nữ nhỏ bé, Cố Minh Thành vốn đã là chủ nghĩa đại đàn ông.
Kết hợp hoàn hảo!
Bây giờ là buổi sáng tinh mơ ở New York.
Miêu Doanh Cửu dậy rồi, cô mặc chiếc áo hai dây, ngồi nghiêng trên giường, khuôn mặt mỉm cười, đang nhìn Cố Vi Hằng đang ngủ phía ngoài.
Anh thích ngủ nằm sấp, đầu hướng về phía Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu nhẹ nhàng vuốt tóc anh, sau đó cô khom người xuống, hôn nhẹ lên mặt Cố Vi Hằng, sợ đánh thức anh, cô hôn rất nhẹ nhàng.
Vừa đứng dậy được nửa người, lưng đã bị anh ôm lại, bỗng chốc đè cô lên giường, bắt đầu hôn lên môi cô.
Anh không mặc quần áo, đè lên người Miêu Doanh Cửu, vừa mới thức dậy, cả con người vẫn chưa tỉnh táo, vẫn còn đang thở hổn hển, cực kì gợi cảm, vừa xoa bầu ngực của Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu liền cười.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, một vài chỗ trên cơ thể anh vẫn cứng, đẩy đến Miêu Doanh Cửu trong lòng rạo rực như lửa đốt.
Tay của anh tựa vào phía dưới, cởi phăng quần áo của Miêu Doanh Cửu ra.
Nhưng là sáng sớm, đã làm một cái nhẹ.
Sau đó, anh lại ngủ tiếp, Miêu Doanh Cửu đi nấu ăn.
Cố Vi Hằng thực sự tỉnh dậy, là lúc Miêu Doanh Cửu đang ở dưới bếp nấu ăn, lúc nãy chỉ là bị đánh thức trong mơ, cả người đều rất mơ hồ.
Nhìn thấy Miêu Doanh Cửu đã không còn ở trên giường, anh đứng dậy, bắt đầu gọi, “Doanh Doanh, Doanh Doanh –“
Miêu Doanh Cửu ở dưới bếp, máy hút khói đang kêu, khó khăn lắm mới nghe được, cô “Ơi” một tiếng, đã đứng ở trước cửa phòng ngủ, ánh mắt sáng rỡ, nói, “Anh dậy rồi à?”
“Uhm.”
“Cơm sắp xong rồi. Dậy ăn cơm.” Miêu Doanh Cửu hôm nay cực kì vui vẻ.
Lúc ăn cơm, Miêu Doanh Cửu hỏi, có phải chút nữa phải đi rồi?
Cố Vi Hằng nói, “Đúng, nhưng mà, mấy hôm trước Tam Nhi gọi cho mẹ anh, nói trong nhà phải đổi biệt thự, nó cũng sắp sinh rồi, để mẹ chăm sóc, cha anh quyết định trong lễ giáng sinh, cả nhà đều đến, anh hai anh cả nhà ba người cũng đến, còn có anh, mảnh đất ở bệnh viện, qua năm sẽ xây dựng, anh phải trông chừng, có thể không rảnh như vậy nữa, lần này nghỉ ngơi một chút, mừng nhà mới cho anh Nam, thứ hai, mọi người đều ở đây vài ngày. Vì vậy, đừng ủ rũ không vui, rất nhanh sẽ lại gặp nhau.”
Miêu Doanh Cửu hai mắt sáng rỡ, “Vậy đến lúc đó có mời em không?”
Cố Vi Hằng đưa mắt lên nhìn cô, “Em nói xem? Đến lúc đó dẫn theo cục cưng Bảo Bảo.”
“Được!”
Cố Vi Hằng vừa đi, Miêu Doanh Cửu đã đặc biệt trông chờ lễ giáng sinh đến, hơn nữa, Tam Nhi quả thực cũng gọi điện cho cô, nói đến lúc đó nhất định phải cô đến, nói anh ba của cô cũng đến, phải ở nhà một tuần chăng, lúc đó, trong nhà sẽ rất náo nhiệt.
Thực ra người vui nhất vẫn là Cố Tam Nhi.
Đây là những lần hiếm hoi cả nhà đoàn tụ.
Đỗ Nhược cũng đã đến, ôm theo con, Cố Thế Huân là một nhóc con khôi ngô tuấn tú, lớn lên rồi cũng không biết sẽ quyến rũ bao nhiêu phụ nữ, Đỗ Nhược hơi mập lên một chút, vẫn là khá trầm lặng, nhưng mà, chính là im lặng ngồi ở đó, cũng sẽ khiến người khác chú ý đến cô.
Vì người trong nhà quá nhiều, Nam Lịch Viễn đã tìm thêm vài người giúp việc, hơn nữa, Tam Nhi cũng sắp sinh rồi, tìm người giúp việc là cần thiết, người nuôi đẻ cũng đã chờ sẵn ở nhà.
Vốn chỉ là căn nhà của hai người, bỗng chốc thành mười mấy người, gần 20 người rồi.
Miêu Doanh Cửu dẫn theo cục cưng Bảo Bảo đến, mang hai bình Lafite đến tặng cho Nam Lịch Viễn, nói phụ nữ không uống rượu, đàn ông đều thích.
Khương Thục Đồng hỏi Đỗ Nhược, có muốn sinh đứa thứ hai không.
Đỗ Nhược nhìn Cố Hành Cương, nói, “Đều là do anh ấy quyết định ạ!”
“Sinh đi. Dù sao anh ấy cũng nuôi nổi!”
“Lão Đại sinh rồi, Lão Tam cũng sinh rồi, chỉ còn lại Lão Nhị, vẫn chưa kết hôn!” Khương Thục Đồng nhìn thấy Lão Nhị ở bên cạnh, lưng hướng về phía bà, cố ý nói để anh nghe, Miêu Doanh Cửu cũng ngồi trên sofa, lúc nghe thấy Khương Thục Đồng nói như vậy, cô liếc qua Cố Vi Hằng.
Buổi tối, cả nhà đều ra sân đốt pháo hoa.
Đỗ Nhược ở trong phòng chăm con, bụng Tam Nhi đã to, không tiện đi lại, ở trong phòng cùng với Nam Lịch Viễn và Cố Minh Thành bàn về tên của con.
Cố Minh Thành đã đưa ra rất nhiều lựa chọn cho Cố Tam Nhi, nói mỗi cái tên ông đều suy nghĩ nát óc, để hai người chọn.
Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn bàn bạc rất nghiêm túc.
Cố Hành Cương ra ngoài mua bia, đàn ông quá nhiều, bia rất nhanh đã uống hết rồi.
Miêu Doanh Cửu đứng dưới mái hiên của biệt thự nhìn Cố Vi Hằng, anh đang chuẩn bị đốt pháo hoa.
Hình như anh đã đến ngoài cửa biệt thự xem qua, sau đó đi vào chờ một lúc, lại đi ra ngoài xem, tiếp đó, đi vào, đốt pháo hoa lên.
Bộ dạng đốt pháo hoa của anh giống hệt như một người đàn ông trưởng thành.
Lúc tia sáng của pháo hoa bắt đầu tỏa ra, chiếu vào mặt anh.
Miêu Doanh Cửu phát hiện, khuôn mặt anh bây giờ, cực kì sinh động, đang cười, một nụ cười xấu xa, nhưng mà cười rất rạng rỡ rất tự nhiên, so với lúc mua khóa vàng cho Cố Thế Huân, cười càng cởi mở hơn, lại hình như đang chuẩn bị âm mưu gì đó.
Miêu Doanh Cửu cũng muốn biết, rốt cuộc anh đang chuẩn bị âm mưu gì.
Miêu Doanh Cửu trước đây không phát hiện, bây giờ mới để ý, anh có hai chiếc răng khểnh nho nhỏ, không rõ rệt, nhưng trước đây anh chưa từng cười cởi mở vô tư như vậy, vì vậy, Miêu Doanh Cửu chưa từng chú ý đến, bây giờ cô chú ý đến rồi.
Anh cười lên cực kì rạng rỡ, cực kì có hóoc môn nam tính.
Lúc Cố Vi Hằng đốt pháo hoa, vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Miêu Doanh Cửu đứng dưới mái hiên nhìn anh, anh có chút bất thần, lại tiếp tục cúi đầu đốt pháo hoa, không nói gì.