20815
Thẩm Tử Dao hiển nhiên là người bất lực nhất.
Mặc dù mấy người anh cùng chị dâu đều an ủi bà ấy, nhưng sắc mặt Thẩm Tử Dao vẫn rất tái nhợt.
Đến khi Thẩm Thất cùng Thẩm Lục trở về, sắc mặt Thẩm Tử Dao mới dễ nhìn hơn một chút.
Ôm Thẩm Thất, Thẩm Tử Dao mới mở miệng, nghẹn ngào nói: “Tiểu Thất, bà ngoại con…”
“Mẹ, đừng lo lắng, bà ngoại sẽ không có việc gì đâu. Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Bà ngoại đang yên ổn sao lại bỗng nhiên ngã bệnh?” Thẩm Thất vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Tứ tựa vào tường, cúi đầu nói: “Bà nói, sắp đến sinh nhật của Tiểu Thất rồi, muốn chuẩn bị quà cho Tiểu Thất. Mặc kệ bọn anh có khuyên bảo thế nào, cũng cứ muốn đi đến miếu để cầu phúc, xin cái bùa bình an, phù hộ cho Tiểu Thất luôn bình an. Bà nói Tiểu Thất trong khoảng thời gian này rất khó khăn trắc trở, bà muốn đi cầu Phật tổ phù hộ, phù hộ cho Tiểu Thất và mấy đứa nhỏ bình an thuận lợi.”
Nước mắt Thẩm Thất lập tức chảy ra từ khóe mắt.
“Nhưng không ngờ rằng, lớp băng trên mặt đất quá trơn, bà liền ngã một cái. Bác sĩ nói, lần này bị ngã rất nặng, sợ rằng…” Thẩm Tứ dừng lại không nói tiếp.
Thẩm Nhất tiếp lời: “Bà sợ mấy người trên đường xảy ra chuyện, chỉ nói bị bệnh thôi, không dám nói thật cho các em biết.”
Hạ Nhật Ninh lập tức nói: “Có thể để cho bác sĩ của em xem xem được không ạ? Em dẫn theo mấy bác sĩ về, cho dù thuốc có quý đến mấy, chúng ta cũng nhất định sẽ tìm thấy.”
Bác sĩ Tần gật gật đầu.
Mấy năm trời, bác sĩ Tần dường như đã già đi rất nhiều.
Thẩm Nhất gật đầu, thái độ cung kính nói: “Làm ơn.”
Bác sĩ Tần nói với Hạ Nhật Ninh: “Mấy người chờ ở đây một lát, tôi đi nói chuyện với bác sĩ một chút.”
Nói xong, bác sĩ Tần dẫn theo hai người, quay người rời đi.
Thẩm Lục và Sùng Minh đứng ở một bên, không nói gì.
Đối với người ngoại quốc này, người của Thẩm gia đều có thái độ không rõ ràng.
Vốn dĩ, bọn họ đều không đồng ý cho Thẩm Thất ở cùng một chỗ với Sùng Minh, nhưng hiện tại bà cụ ngã, việc gì cũng không quan tâm nữa, trước tiên để cho bà khỏe lại rồi nói tiếp.
Sùng Minh cũng biết mình không được chào đón cho lắm, cho nên rất thành thật hiền lành đứng ở phía bên kia, không dám nói một câu.
Trong lòng Thẩm Lục cũng rất lo lắng, không biết nên làm thế nào cho tốt.
Nếu có người cạnh tranh với hắn, trong vài phút hắn có thể xâm lấn được internet của đối phương, phá hủy mọi thứ của đối phương.
Nhưng, hắn phá hủy được internet, lại không phá hủy được ổ bệnh.
Hiện tại không ai dám mở miệng nói câu nào, bởi vì ai cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Thẩm lão phu nhân là người đã sắp chín mươi rồi, cơ thể xương cốt vốn đã yếu, ngã như thế, thật lòng rất khó nói sẽ xảy ra vấn đề gì.
Bộ phận cơ thể bị lão hóa, một chút phá hủy nhỏ cũng hoàn toàn có khả năng tạo thành cục diện không thể cứu vãn.
Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà im lặng đứng bên cạnh Tần Trăn, không khóc không nháo, yên lặng đến nỗi khiến người khác đau lòng.
Đôi mắt to của Thẩm Hà không ngừng ứa ra hơi nước, nhưng mỗi lần nước mắt định ứa ra, cô bé liền lau đi, kiên quyết không để cho nước mắt rơi xuống.
Thẩm lão phu nhân thương cô bé nhất, Thẩm Hà cũng không nỡ rời bỏ Thẩm lão phu nhân nhất.
Thẩm Duệ thân là anh trai, xoay người, chủ động ôm lấy Thẩm Hà, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô bé mà an ủi.
Thẩm Hà cuối cùng nhịn không được mà mở miệng nói nhỏ: “Cố ngoại chắc không có việc gì chứ?”
Thẩm Duệ kiên định gật đầu: “Chúng ta nhiều người lo lắng cho cố như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Cố ngoại không yên lòng Tiểu Hà, chắc chắn sẽ không mặc kệ chúng ta đâu.”
Thẩm Hà lúc này mới ôm lấy Thẩm Duệ, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nhìn thấy Thẩm Hà khóc trong im lặng, tâm trạng của mọi người càng thêm nặng nề.
Chờ đợi là việc dài dằng dặc.
Trong lòng tất cả mọi người đều đang đếm từng giây.
Hội nghị trong phòng họp đang được tổ chức khẩn cấp.
Bên ngoài, tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến thời khắc tuyên án kia.
Sống hoặc là chết.
Dày vò, đôi khi lại trở thành thủ đoạn để trốn tránh tất cả.
Ít nhất sẽ không có kết cục tuyên án tử, luôn sẽ có một tia hy vọng.
Hai giờ đồng hồ trôi qua từng chút từng chút. Chớp mắt đã là năm giờ hơn, sắp sáu giờ rồi.
Lúc này, bầu trời đã dần trở nên xám xịt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn.
Trong lòng mọi người đều giống như màu của bầu trời, dần dần xám xịt.
Bàn bạc lâu như vậy, chỉ sở không được khả quan.
Đây là ý nghĩ đang vắt ngang trong lòng tất cả mọi người, nhưng không ai dám nói ra.
Thẩm lão phu nhân hiện giờ chính là trung tâm gắn kết của Thẩm gia, nếu bà có gì sơ suất, nền móng của Thẩm gia sẽ bị lung lay.
Tầm quan trọng của bà, hoàn toàn không thua gì vị trí của Hạ lão phu nhân ở Hạ gia.
Đúng sáu giờ đúng, cửa phòng họp cuối cùng cũng mở ra.
Mọi người dường như đều đồng thời quay đầu lại, nhưng không ai mở miệng nói một chữ.
Bác sĩ Tần tháo kính xuống bước qua, bên cạnh còn có bác sĩ phụ trách.
Bởi vì tầm quan trọng của Thẩm gia ở thành phố G, cho nên, bệnh viện đã điều đến bác sĩ uy tín nhất để khám và chữa bênh cho Thẩm lão phu nhân.
Vừa khéo, vị bác sĩ này và bác sĩ Tần có quen biết trước.
Hai người thảo luận rất lâu, cuối cùng mới tìm ra được phương án cuối cùng.
Nhìn thấy vẻ mặt của người nhà họ Thẩm đều mong ngóng chờ đợi nhưng lại không dám hỏi, bác sĩ Tần lập tức khoát tay nói: “Mọi người yên tâm, tính mạng đã được đảm bảo.”
Phù, mọi người có mặt đều đồng thời thở ra một hơi thật mạnh.
Làm sợ chết khiếp.
Thật sự là bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.
Bác sĩ Tần nói ngày sau đó: “Có điều, tình hình vẫn không được lạc quan cho lắm. Tôi vừa mới bàn bạc qua với người đồng nghiệp cũ, bởi vì lão phu nhân tuổi đã cao, cho nên chỉ có thể tuân thủ trị liệu. Dù tính mạng không có nguy hiểm gì, nhưng khi bình phục, vẫn rất khó có thể hồi phục lại được như trước. Điểm này, mọi người phải chuẩn bị tốt tâm lý. Lần này, lão phu nhân không chỉ bị ngã gãy chân, mà còn gãy cả xương hông, điều này có nghĩa là cuộc sống sau này của lão phu nhân đều phải nằm trên giường. Trước mắt, trong nước chưa có phương pháp trị liệu tốt hơn, chỉ có thể dùng các loại thuốc để duy trì dưỡng bệnh. Nếu chăm sóc tốt, sống thêm vài năm là không vấn đề gì.”
Nghe bác sĩ Tần nói như vậy, mắt Thẩm Lục và Sùng Minh đều đồng thời sáng lên một cái.
Trong nước không có cơ hội, vậy nước ngoài thì sao?
Thầy giáo của Thẩm Lục chính là một nhà khoa học tài giỏi.
Ông ấy có phải sẽ có thể biện pháp gì không?
Sùng Minh và Thẩm Lục nghĩ đến việc sẽ cùng đi rồi.
Trong khoảng thời gian này, không có tin tức gì về hai người, thực ra là họ đi cùng thầy giáo của Thẩm Lục để làm nghiên cứu.
Vết sẹo trên người Sùng Minh đến nay vẫn là việc lớn trong lòng Thẩm Lục, hơn nữa đã sớm nói cho thầy giáo biết, muốn ông ấy giúp Sùng Minh phẫu thuật.
Trong khoảng thời gian này, Sùng Minh vẫn luôn dựa theo nguyên tắc mà đối phương quy định, tiến hành điều dưỡng để chuẩn bị phẫu thuật.
Hiện tại xem ra, cuộc phẫu thuật của hắn không gấp, có thể để ông ấy đến xem xem Thẩm lão phu nhân có thể dùng cách khác để hồi phục lại không?
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu hai người, sau đó liền đồng thời giữ im lặng.
Hiện tại không phải là thời điểm để nói, trước hết hãy đợi cho mọi chuyện ổn định đã rồi nói sau.
Bác sĩ Tần ý tứ sâu xa nhìn qua Thẩm Lục và Sùng Minh, nói với Hạ Nhật Ninh: “Đây là phương án mà chúng tôi đã bàn bạc kỹ lưỡng, thiếu gia, cậu xem qua một chút.”
Hạ Nhật Ninh nhanh chóng tiếp nhận phương án, xem qua tổng thể một chút, gật đầu nói: “Đây chắc chắn là phương án an toàn nhất rồi. Bà ngoại tuổi đã cao, không chịu nổi sự giày vò quá lớn, cũng không thích hợp đưa về bệnh viện nhà chúng ta để điều trị. Điều trị ở đây là tốt nhất, có điều, toàn bộ nguồn tài nguyên của bệnh viện chúng ta bên kia đều có thể điều động đến đây bất kỳ lúc nào.”