Truyện Không Tên Số 14

Chương 957




19957

Bước chân của Quý An Ninh ngừng lại, nếu như hắn cũng ở đây, liệu có phải đang đi dạo phố cùng bạn gái không? Cô thật sự không muốn gặp phải bọn họ.

Nhưng rất nhanh, một ý nghĩ này ra, đã ở gần nhau đến vậy rồi, sau này ngẩng đầu gặp cúi đầu cũng gặp, cô tránh được lần một cũng đâu thể tránh được mãi, vì vậy, chuyện này phải nên bình tĩnh mà ứng đối.

Cũng không thể cứ nơi mà bọn họ tới thì cô phải né tránh thế được!

Quý An Ninh rất thích tự an ủi bản thân mình, bước chân lại càng kiên định hơn đi về phía cửa trung tâm thương mại.

Hơn nữa, trung tâm này rất lớn, cũng chưa chắc là gặp phải họ mà! Quý An Ninh nghĩ như vậy xong liền tùy tính đi dạo, cô muốn tới siêu thị một chuyến để mua đồ ăn vặt, và cả chút đồ dùng của con gái nữa, cô đẩy xe, thong dong bước vào giữa khu trung tâm rực rỡ muôn màu, bởi nó quá lớn nên cô liền vứt chuyện có thể gặp Cung Vũ Trạch ra sau đầu.

Cô bắt đầu nhớ lại những thứ mình cần mua, cũng đi tìm chúng.

Cô muốn mua vài cái cốc nước, bởi vừa vào nhà mới nên vẫn còn rất nhiều đồ dùng hàng ngày vẫn thiếu, anh hai bận như vậy, chắc chắn không có thời gian mua, vậy nên cô nhất định phải nhớ để mua.

Đi tới loạt tủ đựng bát đũa cốc tách, cô tỉ mí đánh giá những chiếc cốc mang phong cách khác nhau trên giá, những thứ được bán ở đây đều là nhãn hiệu nổi tiếng, hơn nữa màu sắc và kiểu cách cũng nhiều đến mức khiến người ta hoa cả mắt, không biết nên chọn cái nào.

Cho tới khi, đằng trước có người đang ngồi xuống chọn đồ trên giá, Quý An Ninh lại không hề nhìn thấy, vì vậy, xe đẩy của cô liền cứ bất cẩn như vậy mà đụng vào lưng của người đàn ông đang ngồi đó.

Đợi Quý An Ninh phát hiện ra mình vậy mà lại đụng phải người khác, cô giật mình, chưa nhìn thấy người bị đụng đã vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, tôi rất xin lỗi..."

Người đàn ông bị đụng phải chậm rãi đứng dậy, vóc người cao lớn, cao hơn cô tận một cái đầu, người đàn ông vẫn quay lưng lại với cô, thế nhưng mái tóc đen gọn gàng sạch sẽ của hắn cùng cơ eo rắn chắc lộ rõ do chiếc áo phông bó sát người của hắn đã khiến Quý An Ninh có một cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Người cô đụng phải có bóng lưng thật quen mắt.

Cung Vũ Trạch cầm bát ăn cho chó trong tay, quay đầu nhìn lại, trên gương mặt đẹp trai đã có chút không vui.

Chẳng qua hắn chỉ ngồi ở đây tỉ mỉ chọn cho Tiểu Kha một cái bát cũng bị người khác đụng xe đẩy vào, cái này có tính là xui xẻo không?

Hơn nữa, người đụng phải hắn lại còn là Quý An Ninh đáng chết kia nữa.

"Xin... Xin lỗi! Tôi không biết ở đây có người." Gương mặt nhỏ nhắn của Quý An Ninh hoảng loạn tới mức không biết phải làm sao.

Đụng phải người khác còn dễ nói, thế nhưng người cô đụng vào lại là một người đàn ông vốn đang oán hận mình, có vẻ như lại càng hỏng bét hơn.

Thân thể cao to của Cung Vũ Trạch đột nhiên ép tới phía cô, cô vốn đang đứng trước một cái kệ liền bị dọa tới mức áp sát lưng vào, còn có chút sợ sệt nhìn hắn.

"Có phải cô cô tình làm vậy không? Cung Vũ Trạch cắn răng hừ lạnh!

Quý An Ninh ngưng thở, đã bao lâu không dựa vào hắn gần tới vậy rồi? Tuy cả người hắn tản ra sự cáu giận không vui, thế nhưng cô vẫn ngửi thấy được mùi hương đàn ông quen thuộc từ trên người hắn.

Cô nuột một ngụm nước bọt, lại lắc đầu nguầy ngậy, phản bác nói, "Tôi thật sự không cố tình."

"Tôi thấy cô đúng là vậy đấy!" Cung Vũ Trạch nhận định là cô cố ý, đường lớn như vậy cô ta không đẩy, lại đẩy vào lưng hắn? Không phải cô ta sớm đã biết hắn ở đây rồi chứ?

"Tôi... Tôi thật sự không cố ý mà! Tôi tới đây để mua cốc!" Nói xong cô liền lấy đôi cốc đặt trong xe cho hắn xem.

Đó cốc bán theo đôi, thế nhưng người khác nhìn vào liền biết ngay là cốc tình nhân, Cung Vũ Trạch cũng nhìn thấy vậy, đáy mắt hắn hiện ra chút lạnh lùng, cô sống cùng với cái tên anh trai đó ân ái quá nhỉ! Đến cốc cũng phải mua cốc tình nhân mới chịu.

Sau đó Quý An Ninh cũng phát hiện, cô ngượng ngùng thả cốc xuống, bởi đây là một đôi, mà cô lại thích nên liền cầm luôn, không có ý gì khác.

Ánh mắt của cô rơi vào cái bát trong tay hắn, không giống như bát cho người ăn, là một cái bát cho chó, cô lập tức lên tiếng xua đi bầu không khí đang cứng ngắc, "Anh mua bát cho Tiểu Kha hả?"

Cung Vũ Trạch yên lặng không lên tiếng lùi lại một bước, đi về phía xe của mình, đặt bát vào trong, trong xe đẩy của hắn còn có vài thứ nữa, rõ ràng là hắn cũng đi dạo một hồi ở đây rồi.

Quý An Ninh không khỏi hỏi hắn một câu từ sau lưng, "Bạn gái anh không đi cùng anh hả?"

Bóng lưng Cung Vũ Trạch cao ngất, đẩy xe nom cũng đẹp trai vô cùng, hắn không để ý tới cô liền bước đi.

Quý An Ninh khẽ thở dài, rất áy náy khi đụng xe vào người hắn.

Quý An Ninh bắt đầu chọn lấy vài đồ của mình, mấy lần cô bắt gặp Cung Vũ Trạch đang lựa đồ, mà bên người hắn cũng thỉnh thoảng có vài cô gái nhìn trộm mà cười, bởi bộ dáng đi siêu thị của người đàn ông này đúng là đẹp trai vô cùng. Quý An Ninh mất tập trung, lại quên sạch những thứ mình cần mua, đột nhiên cô muốn rời đi trước. Cô đẩy xe tới quầy thu ngân, ở đằng trước có vài người đang xếp hàng, cô kiên nhẫn đợi, ngó nhìn xung quanh, muốn tìm bóng dáng của Cung Vũ Trạch nhưng lại không thấy, cô liền đứng đợi tới lượt thanh toán, đột nhiên cảm thấy sau lưng có người xếp hàng.

Cô vội quay đầu nhìn, lại không kìm được mà giật mình, Cung Vũ Trạch ở ngay sau lưng cô, đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng của hắn, nhìn không ra là đang nghĩ gì nhìn chằm chằm lấy cô.

Trái tim Quý An Ninh đập thình thịch loạn lên, giống như nhịp tim đập nhanh khi gặp hắn lần đầu vậy, cô có chút chật vật hạ mắt, sợ hãi hắn sẽ phát hiện cảm giác của cô đối với hắn. Người ở đằng trước đã thanh toán xong, đến lượt Quý An Ninh, lúc cô lấy đồ trong xe ra liền nhìn thấy có người cũng lấy đồ ra đẩy tới, cô hơi ngạc nhiên nhìn người đàn ông đằng sau, hắn đem toàn bộ đồ trong xe ném lên quầy thanh toán, lẫn lộn với đồ của cô.

"Anh..." Quý An Ninh không rõ hắn có ý gì.

"Thanh toán hộ tôi." Cung Vũ Trạch từ cao quét mắt xuống nhìn cô.

Quý An Ninh vẫn đang trong cơn kinh ngạc lại nói với thu ngân, "Thanh toán chung đi!"

Cung Vũ Trạch đẩy xe ra, hắn đứng cạnh cô, sau lưng lại có người đẩy xe tới xếp hàng ép sát vào người hắn, hắn không thích nên dịch vào người cô một bước, gần như dán vào lưng Quý An Ninh.

Trái tim Quý An Ninh khẽ cứng lại, trong đầu lại trống rỗng một mảnh, không biết đang nghĩ gì.

Cô quên bảo nhân viên chia túi ra, vì vậy, đồ hai người mua lẫn lộn với nhau trong hai cái túi lớn, Quý An Ninh nhớ tới ở trong còn có vài bịch băng vệ sinh của mình, cả mặt của cô nóng bừng lên, đã vậy còn lẫn lộn với đồ của hắn chứ.

Xấu hổ quá đi mất!

"Cô ơi, phiền hai người đi lên trước đi, đừng làm ảnh hưởng người sau thanh toán." Nhân viên thu ngân đang quẹt thẻ của cô, thấy cô vẫn đang đứng ngây ra ở lối đi liền nhắc một câu. Quý An Ninh lập tức để hai túi đồ vào xe đẩy đi, đằng sau, Cung Vũ Trạch cũng đi ra theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.