Truyện Không Tên Số 14

Chương 951




19951

"Đây là sở thích gì chứ?" Cung Vũ Trạch thực sự muốn dạy bảo cho cô một trận.

Cung Vũ Ninh chớp mắt, nhìn hai người đàn ông đi qua cửa sổ, đôi mắt cô vụt sáng, nhìn theo họ vô cùng hứng thú, Cung Vũ Trạch quay đầu ra ngoài cửa, lại thấy ánh mắt phát sáng của em gái mình, anh lập tức đứng dậy che đi tầm nhìn của cô.

"Này, đừng che! Để em xem nào!" Cung Vũ Ninh đẩy tay anh ra, muốn chạy theo nhìn họ, Cung Vũ Trạch không nhịn được lại đưa tay véo má cô.

Lần này véo đau Cung Vũ Ninh, cô kêu lên: "Đau!"

Cung Vũ Trạch dạy bảo em gái xong mới ngồi xuống, ánh mắt thoáng nụ cười, anh cảm nhận được ánh mắt từ đối diện, anh biết là Quý An Ninh đang nhìn, nụ cười của anh hơi thu lại, không hiểu sao anh lại muốn bớt nô đùa với em gái lại.

Ánh mắt anh chùng xuống, liếc nhìn về hướng Quý An Ninh, Quý An Ninh đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Quý An Nình ngồi ở đối diện với anh đương nhiên sẽ không cầm lòng được mà đi nhìn cử chỉ hành động của anh và cô gái kia, vừa rồi cô nhìn thấy họ rất ngọt ngào, ân ái hạnh phúc hơn cả anh và cô khi xưa.

Vừa rồi cô gái đó hơi nghiêng mặt qua, nụ cười tươi như hoa, xinh đẹp khiến cô cũng phải rung động.

Tốt quá, bạn gái của anh là cô gái xinh đẹp, đáng yêu như vậy, cô có nên vui mừng cho anh không? Chí ít bên cạnh anh không phải loại con gái như Lam Doanh.

Quý Thiên Tứ không quay đầu nhìn về bên Cung Vũ Trạch, tuy nhiên mọi tâm trạng của Quý An Ninh đều bị anh nhìn thấy, anh rất thương cô, nhưng không biết làm thế nào để giúp cô.

Cung Vũ Ninh càng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết bạn gái trước đây của anh trai mình đang ngồi phía đối diện, sau khi bị véo đau liền không dám khiêu chiến giới hạn của anh trai mình nữa. Lúc này kem của cô cũng được mang lên, mắt cô lập tức phát sáng, cầm thìa chuẩn bị ăn.

"Nào, nếm một miếng." Cung Vũ Ninh xúc một thìa kem đưa tới trước mặt Cung Vũ Trạch, Cung Vũ Trạch nhìn qua, nhíu mày lắc đầu.

"Ăn đi! Đây là miếng đầu tiên, anh yên tâm, em còn chưa ăn." Cung Vũ Ninh dụ dỗ, anh em với nhau đương nhiên không để bụng điều này.

Cung Vũ Trạch cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, anh biết Quý An Ninh nhất định đã hiểu nhầm, cho rằng em gái anh là bạn gái hiện tại của anh. Anh thầm cười nhạt, anh nên để cô hiểu nhầm, để cô biết, không có cô, bên cạnh anh vẫn có người con gái ưu tú hơn, khiến anh thích hơn.

Và em gái anh tuyệt đối thuộc vào kiểu con gái xinh đẹp, dẫn ra ngoài sẽ vô cùng có thể diện. Anh liền há miệng ăn miếng kem em gái đút cho mình.

Cung Vũ Ninh mỉm cười lấy thìa lại, rửa qua trong cốc nước ở bên cạnh sau đó không cho anh ăn nữa, một mình ngồi ăn, cô vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi: "Quả nhiên rất ngon, em có nên gọi thêm một phần nữa không?"

"Không được ăn nhiều đồ ngọt như vậy, em muốn biến thành một cô bé béo ục ịch sao?"

"Em không béo dâu, em thuộc loại cơ địa ăn không béo!"

Quý An Ninh ở đối diện không nhìn nữa, ánh mắt che giấu đi sự ngưỡng mộ, có chút đau lòng.

Cô nghe thấy tiếng tim mình tan nát, trong trái tim cô, Cung Vũ Trạch vẫn luôn bá chiếm trái tim cô, ba năm qua cô gặp không ít người, cũng có rất nhiều chàng trai tỏ tình với cô nhưng cô không để bất cứ ai thay thế vị trí của anh.

Tình yêu đối với anh không giây phút nào vơi đi, cô chỉ là không thể không lựa chọn quên đi mà thôi.

Bây giờ gặp lại anh, cuối cùng cô cũng biết mình đã thực sự đánh mất anh rồi.

Cung Vũ Ninh ăn kem như một đứa bé, dính ra cả mép, Cung Vũ Trạch muốn nhắc nhở cô nhưng lại lấy khắn giấy giúp cô lau đi một cách tự nhiên.

Cung Vũ Ninh hài lòng mỉm cười: "Thế mới giống bạn trai của em chứ!"

Cung Vũ Trạch nhìn cô không biết nên nói sao, ánh mắt hơi dịch chuyển liền bắt gặp ánh mắt của Quý An Ninh, Quý An Ninh hoảng hốt muốn né tránh nhưng cô vẫn cố ép mình nhìn anh, cô còn mỉm cười với anh.

Gương mặt Cung Vũ Trạch sa sầm lại, nụ cười của cô nói lên điều gì?

Nói lên rằng anh có làm bất cứ việc gì đi nữa cũng không thể ảnh hưởng tới cô? Nói lên rằng mối tình ba năm về trước đã hoàn toàn tan biến trong trái tim cô. Anh bất giác bực bội vì mình còn cứ tưởng rằng tương tác giữa mình và em gái sẽ khiến cô đau lòng, đố kị, sẽ khiến cô hối hận vì đã rời xa anh.

Thì ra cô đã sớm không còn quan tâm nữa, Cung Vũ Trạch bỗng cảm thấy tức giận, không biết đang giận ai, nói chung tâm trạng của anh vô cùng tồi tệ.

Lúc này anh nhìn thấy Quý An Ninh đứng dậy, như thể hỏi nhân viên phục vụ nhà vệ sinh ở đâu, cô bước vào một hành lang.

Cung Vũ Trạch chỉ có một suy nghĩ, anh nói với Cung Vũ Ninh rằng mình vào nhà vệ sinh, sau đó anh đứng lên đi.

Quý Thiên Tứ chú ý tới hướng nhà vệ sinh mà Cung Vũ Trạch đi vào, anh cảm thấy rất lo lắng, chỉ sợ Cung Vũ Trạch đi tìm Quý An Ninh, có điều, anh vẫn nhẫn nại không đi theo.

Quý An Ninh ở trong nhà vệ sinh, sắc mặt đau khổ chống tay trên bệ rửa tay, ánh mắt rơm rớm lệ, cô thực sự vô cùng đau lòng.

Nhưng cô không có cách nào loại bỏ cảm giác đau đớn đó, cô chỉ có thể bị tổn thương hết lần này tới lần khác, vết thương cũ chưa lành vết thương mới lại tới.

Quý An Ninh ngẩng đầu dậy, cố nén nước mắt vào trong, ánh mắt cô có thêm nhiều nỗi đau và tâm sự, đồng thời cũng trở nên kiên định hơn.

Bên cạnh có một cô gái bước vào, cô vội vàng rửa tay chuẩn bị rời đi.

Quý An Ninh mở cửa ra, bất ngờ nhìn thấy một bóng người cao lướn đang dựa vào tường hành lang, cô ngẩng đầu lên ngạc nhiên.

Là Cung Vũ Trạch.

Anh như thể đang đứng đợi người, hai tay cho vào túi, cúi đầu, lặng lẽ như một bức tranh tĩnh lặng.

Trái tim Quý An Ninh run lên, có một kiểu đàn ông có thể gây nghiện, giống như thuốc phiện, chỉ nhìn thôi cũng khiến trái tim rung động.

Cung Vũ Trạch chính là người như vậy.

"Cung tiên sinh, thật trùng hợp, anh cũng ăn cơm ở đây!" Quý An Ninh giả vờ bình tĩnh bước tới bên cạnh anh chào một tiếng.

Cung Vũ Trạch ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô: "Xem ra quan hệ giữa cô và anh trai cô mập mờ quá nhỉ, sao thế, cô bắt đầu thích tình yêu anh em rồi à? Cô vứt bỏ mối tình đầu của mình nhanh vậy sao?"

Quý An Ninh mặt đỏ bừng, câu nói này rất chói tai, cũng rất tổn thương người khác, như thể mỉa mai cô là người phụ nữ lăng nhăng, gặp ai cũng yêu.

Có điều giữa cô và Quý Thiên Tứ chỉ là tình anh em đơn thuần lại bị anh nói thành mối quan hệ như vậy, cô thực sự cảm thấy không hề dễ chịu.

"Ba năm rồi, tôi thay đổi rồi, anh không phải cũng đã thay đổi sao? Cô gái đó rất xinh đẹp, rất xứng với anh, chúc hai người có thể hạnh phúc mãi mãi." Quý An Ninh cố kìm nén mọi cảm xúc, mỉm cười nói những lời này, cô bước ra ngoài hành lang.

Vì cô không muốn nghe thêm những lời khó nghe nữa, đặc biệt là từ miệng anh nói ra, lời nói nào cũng có thể làm tổn thương cô.

Cung Vũ Trạch lập tức muốn giải thích với cô quan hệ giữa anh và Cung Vũ Ninh, có điều lời ra tới miệng anh lại thu lại, mỉm cười tự chế giễu.

Tại sao anh phải giải thích? Cô muốn hiểu nhầm thì cứ hiểu nhầm, nếu như để cô biết được trong ba năm qua anh không hề có một người phụ nữ nào há chẳng phải quá kém cỏi sao?

Ngược lại là cô, từ bỏ anh lại đổi sang mối tính đầu, bây giờ lại đứng bên cạnh người đàn ông khác, cô mới là có bản lĩnh.

Cung Vũ Trạch về lại chỗ ngồi, Quý An Ninh và Quý Thiên Tứ đã đang ăn rồi, Cung Vũ Ninh cũng đang ăn, cô gọi anh: "Mau ăn thôi, ngon lắm!"

Nhưng Cung Vũ Trạch không hề cảm thấy muốn ăn nhưng anh vẫn cầm dao dĩa lên cắt bít tết.

Lúc này hai nhân viên phục vụ mang một chiếc khay ra, trong khay có một bông hồng thủy tinh rất đẹp, đây là món quà tặng cho các cặp tình nhân ngày hôm nay, chỉ cần thừa nhận là tình nhân sẽ có thể sở hữu một bông.

Họ đi tới vị trí gần cửa sổ trước, Cung Vũ Ninh sớm đã để ý thấy, vì thế cô cũng rất muốn có một bông, khi nhân viên phục vụ tới nơi hỏi quan hệ của cô và Cung Vũ Trạch, cô lập tức gật đầu thừa nhận: "Anh ấy là bạn trai của tôi."

Cung Vũ Trạch cũng không hề phản bác.

"Tiểu thư, bạn trai của cô rất đẹp trai!" Nhân viên phục vụ khen ngợi một câu, sau đó tặng cô một bông hồng thủy tinh nhỏ nhắn, Cung Vũ Ninh nhận được quà thì vô cùng mừng rỡ.

Cách đó không xa, Quý An Ninh nhìn thấy toàn bộ cảnh này, dưới nét mặt bình tĩnh của cô là tâm trạng đau đớn trào dâng.

Khi nhân viên phục vụ tới chỗ cô hỏi họ có phải là tình nhân không, Quý Thiên Tứ cũng đưa tay lấy một bông, nhân viên phục vụ tiếp tục đi tới bàn kế tiếp, Quý Thiên Tứ cầm bông hồng thủy tinh đưa tới trước mặt Quý An Ninh: "Tặng em, vui lên đi!"

Quý An Ninh đưa tay đón lấy, cầm lên ngắm nghía.

Cô không biết rằng, ở vị trí cửa sổ, sắc mặt một ai đó lập tức trở nên khó coi, anh quả nhiên đã đoán đúng.

Họ chính là tình nhân, nếu không tại sao lại nhận bông hoa đó? Cung Vũ Trạch cảm thấy tâm trạng rối bời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.