19947
Điều thứ nhất, anh không làm được. Điều thứ hai, người phụ nữ nói chuyện ung dung như vậy, nhưng chuyện của ba năm trước anh không bao giờ có thể quên. Điều thứ ba, anh chính muốn làm kẻ địch của cô.
“ Hạ An Ninh, cô bản lĩnh lắm. Cô lấy ở đâu dũng khí cùng tôi nói những lời như vậy?” Cung Vũ Trạch cười lạnh nhạt.
Quý An Ninh mỉm cười, “ Tôi đổi tên rồi, tôi không phải là Hạ An Ninh, tôi là Quý An Ninh.”
“Lập gia đình rồi?” Trong đầu Cung Vũ Trạch bỗng chốc bùng nổ rồi lại trống rỗng vài giây.
Lấy họ theo họ chồng sao?
Quý An Ninh hơi nhíu mày: “ Không phải!”
“ Người đàn ông ban nãy là gì của cô?” Cung Vũ Trạch hỏi xong liền có chút hối hận, anh vì sao phải đi hỏi thăm về chuyện của cô để bị coi thường cơ chứ?
Quý An Ninh đang muốn nói gì đó, phía sau lưng một câu nói hồi khẩn trương mà gọi ôn nhu: “An Ninh!”
Quý Thiên Tứ từng bước đi đến, theo bản năng đi đến bên cạnh cô, như một cách bảo vệ. Anh ngước mắt nhìn liền chạm ngay ánh mắt lạnh lùng của Cung Vũ Trạch.
Giữa hai người đàn ông này,dường như đang có một trận chiến vô hình, giao chiến trong vài giây.
“ Anh, em giới thiệu chút với anh, đây là Cung Vũ Trạch.” Quý An Ninh lễ phép giới thiệu anh.
“Anh ta là anh trai em?” Cung Vũ Trạch híp mắt, có chút khó tin Quý An Ninh có anh trai?
“ Giữa chúng tôi không có quan hệ huyết thống.” Quý Thiên Tứ không ngại nói với anh.
Lượng thông tin rất lớn, Cung Vũ Trạch vừa nghe đã hiểu, đặc biệt là từ việc Quý Thiên Tứ bảo vệ Quý An Ninh đủ cho thấy được, không chỉ là tình cảm anh em.
“Anh ấy là ...” Quý An Ninh định quay sang giải thích một chút.
Thì bị tiếng hừm lạnh cắt ngang: “Tôi không có hứng thú biết hiểu về chuyện của cô, việc bộ âu phục, cô nhớ bồi thường là được.” Nói xong, đi được vài bước, anh liền bổ sung: “ Làm theo lời tôi nói.”
Nói xong, bóng hình Cung Vũ Trạch biến mất bên ngoài cửa.
Quý An Ninh nhìn theo bóng lưng anh, trong ánh mắt rõ ràng đang lóe lên một chút nuối tiếc. Mà lúc này Quý Thiên Tứ bên cạnh đã nhìn thấy ánh mắt đó của cô.
Cung Vũ Trạch vừa mới đi, Quý An Ninh giống như vừa đánh trận xong, đầu óc cô có chút hoảng loạn mệt mỏi, cô vỗ vài cái lên trán.
“ Làm sao vậy? Anh ta nói những lời làm tổn thương em sao?” Quý Thiên Tứ đau lòng nhìn cô.
Quý An Ninh lắc đầu: “ Không có, em chỉ là không đám đối mặt với anh ấy thôi.”
“ Trước kia hai người yêu nhau sao?” Quý Thiên Nhiên suy đoán.
Đáy mắt Quý An Ninh hiện lên vẻ cười khổ. “ Đúng vậy, bọn em từng qua lại nửa năm. Sau đó, bởi vì em đã làm chuyện làm tổn thương anh ấy, cho nên em cảm thấy rất có lỗi với anh ấy.”
Quý Thiên Tứ nhíu mày. Anh cũng không bất ngờ khi nghe những lời như vậy, bởi vì quyển tạp trí trong tay cô đã nói lên tất cả. Người đàn ông này trong lòng cô vẫn chiếm vị trí vô cùng quan trọng.
“ An Ninh, em vẫn muốn quay lại với anh ta phải không?” Quý Thiên Tứ thấp giọng hỏi.
Quý An Ninh giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía anh, cười đau khổ: “ Anh... anh đang nói gì vậy! Em và anh ấy đã là quá khứ rồi, làm sao có thể?”
Quý Thiên Tứ cũng không dễ dàng tin những lời cô nói. Cùng là đàn ông, anh có thể cảm giác được Cung Vũ Trạch vẫn có ý muốn dây dưa với cô. Mà cô, trong ánh mắt nhìn theo bóng lưng Cung Vũ Trạch, lại có một loại lưu luyến khó mà vứt bỏ được. Giữa hai người họ, vẫn có thể phát sinh tình tiết mới.
Đáy mắt Quý Thiên Tứ thoáng qua vẻ cười đau khổ nhàn nhạt. Anh đã đồng ý với ông nhất định sẽ làm cho cô sống vui vẻ đến hết đời, cho dù trong bất cứ chuyện gì anh cũng không gò ép cô. Cuộc sống riêng của cô anh cũng sẽ không can thiệp quá nhiều, để cô được giống như con bướm tự do, nếu muốn đậu lại bất kỳ đâu, anh chỉ có trách nhiệm bảo vệ thật tốt thôi.
“ Anh, anh hết bận chưa?
“Ừm xong rồi, chúng ta về thôi! Anh thấy em cũng mệt rồi.”
“ Vâng!” Quý An Ninh gật đầu, lúc này cô cầm lấy điện thoại di động rồi đột nhiên ngẩn người ra. Cô lật thử xem, quả nhiên vừa nãy Cung Vũ Trạch đã lấy được số điện thoại của cô, cũng có thể nói là, anh đã có số điện thoại của cô.
Mà cô cũng có số của anh.
Giữa bọn họ lại có cách để liên lạc lại với nhau.
Điều này là tốt hay không tốt?
Lúc Quý thiên Tứ và Quý An Ninh đi đến cửa chính, trong nhóm người cách đó không xa, Cung Vũ Trạch đang cầm ly rượu vang, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.
Quý An Ninh ngồi trong xe, hình như vẫn có chút cảm giác giống như nằm mơ. Trong ba năm nay, đến nằm mơ cô cũng không dám tinbản thân vẫn còn có thể gặp lại anh.
Vì vậy khi đột nhiên nhìn thấy anh, cô liền hoảng loạn như một đứa trẻ, đau buồn hứng thú gì đều bộc lộ hết trên khuôn mặt. Thhậm chí trong đầu cô nảy sinh suy nghĩ tầm thường rằng chỉ cần anh bỏ qua ý niệm hận thù của ba năm trước, cô sẽ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà, nghĩ đến lúc bồi thường quần áo cho anh, dáng vẻ có phần bá đạo không nói lý của anh, khóe miệng Quý An Ninh cong lên cười châm biếm. Anh của trước đây dịu dàng như gió xuân, thật không biết rằng, anh vẫn còn có bộ mặt khác.
Cô nghĩ, thời gian qua đi, con người cũng sẽ thay đổi. Anh không có thể mãi là người đàn ông dịu dàng, quan tâm giống như người yêu. Mà cô cũng dần thay đổi, trở nên kiên cường mạnh mẽ hơn.
Trên đường đi về, Quý Thiên Tứ không nhắc đến chuyện trước kia, trái lại cùng với cô nói về mục đích lần này đến đây của anh là vì liên quan vài hạng mục công ty, còn có chú ý những việc trên thương trường, bản lĩnh của người trí thức.
Lần đầu tiên Quý An Ninh cảm giác không yên lòng, trong tay cô, đặt túi xách xuống, nhẹ nhàng cấm lấy điện thoại di động. Dường như chiếc điện thoại này đối với cô, ý nghĩa đột nhiên thay đổi.
“ An Ninh, em đang nghe không vậy?” Quý Thiên Tứ nói cả nửa ngày, vậy mà cô một câu cũng không nói, chỉ đáp ừm ừm ừm ừm, lúc anh hỏi về một vấn đề, cô vẫn trong thời gian “ừm”, anh có chút buồn cười.
“ Ách! Gì vậy?” Quý An Ninh quả nhiên không chú ý nghe.
Quý Thiên Tứ cười lắc đầu: “ Bỏ đi, xem ra tối nay em không thích hợp để nghe anh giảng về kinh doanh rồi, để sau này nói tiếp. Em xem lại bộ dạng ngây ngốc của mình đi!”
Quý An Ninh cười ngượng ngùng, thật đúng là lại tiếp tục ngây người ra rồi.
Quý Thiên Tứ thầm nghĩ , sau này khi Quý An Ninh tiếp quản công ty của gia đình, nói không chừng sẽ thành đối thủ cạnh tranh của Cung Vũ Trạch. Không biết tại sao, Quý Thiên Tứ vô cùng đánh giá cao Cung Vũ Trạch, nhưng lại không thích bộ mặt cao thượng của hắn khi đối diện với Quý An Ninh.
“ An Ninh, đồng ý với anh. Sau này không được để chuyện tình cảm làm tổn thương bản thân.” Quý Thiên Tứ nói với cô.
Quý An Ninh không hỏi lý do: “ Anh, em sao lại để bản thân tổn thương được?”
“Tình cảm không có lí trí sẽ có thể.”
“ Anh muốn chỉ em và Cung Vũ Trạch sao? Anh, anh hiểm lầm rồi, em và anh đã không có khả năng.”
“ Em làm sao có thể chắc chắn như vậy?” Quý Thiên Tứ nhíu mày.
Quý An Ninh nghĩ tới những việc mình làm trước kia, cô nghĩ, một người đàn ông dù thiếu phụ nữ thế nào đi nữa cũng sẽ không yêu lại người phụ nữ đã làm tổn thương mình. Huống hồ, xung quanh anh không ít bóng hồng.
Cô để ý rằng bạn gái tối qua của anh cũng vô cùng xinh đẹp.
Ba năm rồi, bên cạnh anh có bao nhiên cô gái? Lam Doanh và anh còn ở bên nhau không? Cô hi vọng anh yêu bất kỳ cô gái nào cũng được, nhưng không phải là Lam Doanh.
Lam Doanh thật sự xứng với anh, tâm tư của cô ta quá độc ác.