19945
Là cô cố ý tiếp cận anh? Hay đó chỉ là sự trùng hợp?
Người đàn ông vừa rồi có quan hệ gì với cô? Là chồng hiện tại? Hay là ông chủ của cô?
Ba năm nay gương mặt cô vẫn chẳng hề thay đổi, nhưng cách ăn mặc của cô đã khác xưa, biến thành tiểu thư giàu có, bên người chẳng thiếu gì tiền.
Khóe miệng câu dẫn của Cung Vũ Trạch nhếch lên nụ cười trào phúng lạnh lùng, cô của ba năm trước đứng núi này trông núi nọ, một chân đạp hai thuyền, thủ đoạn bày ra để thu hút đàn ông nhiều không đếm xuể, ba năm rồi, đàn ông bên người cô xem ra cũng thay đổi không ít!
Một người đàn ông để có thể được mời đến yến hội tối nay, thì tài năng và kinh tế của anh ta nhất định không thuộc dạng tầm thường, khả năng quyến rũ đàn ông của cô xem ra cũng cao siêu hơn trước nhiều.
"Chết tiệt!" Cung Vũ Trạch nhìn chiếc áo sơ mi bị vấy đầy những vệt ố màu tím, vô cớ nổi giận đùng đùng, anh đưa tay kéo vạt váo lên, những vết ố bẩn do bị nước ép nho vấy lên này, cũng giống như Quý An Ninh vậy, dính lên da làm anh cảm thấy khó chịu.
"**. . ." Cung Vũ Trạch định cởi áo khoác ngoài ra, nhưng không tài nào tháo chiếc nơ trên cổ ra được, anh bực mình thấp giọng nguyền rủa.
Khiến cho một vị khác nam đang chuẩn đến làm quen giật nảy mình sợ hãi.
Người Quý An Ninh khẽ run, Quý Thiên Tứ đưa cô đến một căn phòng yên tĩnh để nghỉ ngơi, đau lòng nhìn cô đang ôm chặt cánh tay, sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt. Anh nhẹ nhàng hỏi: "An Ninh, làm sao thế? Em sợ người đàn ông kia sao?"
Quý An Ninh ôm mặt, lắc lắc đầu.
"Hắn đã từng làm em tổn thương?" trong giọng nói Quý Thiên Tứ mang theo sự tức giận.
Chẳng lẽ hắn nói sai? Cung Vũ Trạch đã làm cho cô ấy tổn thương ư?
Quý An Ninh càng lắc đầu mạnh hơn, cô không thể làm gì khác ngoài việc gái thích với hắn, "Không phải… Anh ấy không làm tổn thương em… mà là em làm tổn thương anh ấy!"
Quý Thiên Tứ ngẩn người, "Nói cho anh biết, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh, chuyện qua rồi, em không muốn nhắc lại nữa, mà sao anh ấy lại có mặt ở đây?" Quý An Ninh hơi mơ hồ hỏi.
Là do Quý Thiên Tứ cố tình đưa cô đến đây, nên tất nhiên hắn chẳng thể nói ra, chỉ đành thở dài, "Người tổ chức yến hội này, là người rất có tầm ảnh hưởng, có lẽ anh ta cũng là một trong số những người được mời đến."
Quý An Ninh cũng không suy nghĩ gì thêm, trong đầu hiện ra đôi mắt lạnh lùng không vương chút tình cảm nào của Cung Vũ Trạch ban nãy, trái tim cô giống như bị dội một gáo nước lạnh, ba năm rồi, anh càng ngày càng trở thành một người đàn ông trưởng thành quyến rũ, phân định ân oán cũng rạch ròi hơn xưa.
Cô không thể nhìn ra một chút tình cảm dành cho những năm tháng xưa cũ nào trong đôi mắt anh, ánh mắt đó tĩnh lặng không một gợn sóng, tựa như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Trong chuyện này, không thể nào trách anh được, nhưng trái tim cô giống như đang bị đốt cháy, âm ỉ đau.
"An Ninh, có cần đi ra khỏi đây không?" Quý Thiên Tứ ân cần hỏi cô, bởi sự xuất hiện của Cung Vũ Trạch khiến cho cô đau khổ như vậy, chẳng thà đi khỏi nơi đây còn hơn!
Quý An Ninh lắc lắc đầu, "Không cần đâu, anh ấy đi rồi."
Anh đi rồi, vậy thì cô không đi nữa, giữa họ chẳng có bất cứ quan hệ gì, cô nói với Quý Thiên Tứ, "Anh, em có thể ở đây để bình tâm một lúc được không? Anh cứ đi làm việc của mình đi, lát sau em sẽ đi tìm anh."
Lần này Quý Thiên Tứ đến đây, cũng chính là muốn nói chuyện làm ăn với mấy vị trong ngành. Anh giơ tay vỗ vỗ bả vai cô: "Được! Anh đi một lúc rồi quay lại tìm em, em cứ nghỉ ngơi một lát đi nhé!"
Quý Thiên Tứ đi rồi, những cảm xúc đè nén trong lòng Quý An Ninh từ đầu đến giờ lặng lẽ trào dâng trong căn phòng yên tĩnh, cô lấy khăn giấy trên bàn, che đi mắt mình, bật khóc trong lặng lẽ.
Ba năm. Chớp mắt đã ba năm rồi.
Gặp lại người lạ đã từng quen.
Những đau thương trong lòng Quý An Ninh ngập tràn gian phòng, còn bên ngoài song cửa sổ kia, là cảnh nói cười nhộn nhịp, đối lập hoàn toàn với những tổn thương trong lòng cô.
Y phục của Cung Vũ Trạch được Diệp Sâm mang tới. Anh đem đến một căn phòng nghỉ khác để thay, cởi chiếc áo sơ mi dính đầy vết bẩn ở phần ngực ra, lạnh lùng vứt xuống đất, Diệp Sâm đem khăn mặt lại, Cung Vũ Trạch lau sạch sẽ những vết dơ trên người mình, mặc lại một chiếc áo sơ mi trắng tinh khác.
Anh cài hàng cúc một cách vô cùng tao nhã, sau đó chỉnh đốn lại chiếc cúc được đính kim cương ở tay áo, người đàn ông này tức thì liền khôi phục lại vẻ tôn quý chết người vốn có của mình.
"Cung thiếu, thiếu gia định tìm cái người bất cẩn kia để tính sổ sao?" Hiệp Sâm đứng bên cạnh hỏi, bởi trong lúc anh thay quần áo, gương mặt lộ ra sát khí bức người.
Xem ra lần này ông chủ của hắn không nuốt trôi được cơn tức rồi.
Cung Vũ Trạch nhẹ nhàng hếch cằm, Hiệp Sâm nhanh chóng đi đến, giúp anh sửa sang lại vạt áo, đeo một chiếc cà vạt mới sậm màu lên, đôi mắt hơi rủ xuống của Cung Vũ Trạch phát ra ánh nhìn lạnh lùng.
"Cung thiếu, nửa tiếng trôi qua rồi, có cần tôi mười phút nữa lấy xe đi đến cửa không?" Hiệp Sâm liến thoắng hỏi.
"Không cần." Cung Vũ Trạch tiếc lời như tiếc vàng ngọc, Hiệp Sâm sửa sang xong rồi, anh mới quay gót mở cửa đi ra ngoài.
Mạn Lệ đứng chờ ở ngoài xem ra đã tốn công vô ích. Cô ta cứ nghĩ lúc Cung Vũ Trạch thay quần áo nhất định sẽ cần đến sự giúp đỡ của cô, nhân tiện đó cô cũng có cơ hội nhìn thân hình anh một chút, nào có biết rằng anh lại chỉ cần trợ lý giúp đỡ, điều này khiến cô ta cảm thấy vô cùng nuối tiếc.
Có điều, thân hình của Cung Vũ Trạch, thì chẳng cần phải bàn đến nữa, đó tuyệt đối là một thân hình cường tráng vạm vỡ, bởi cô có thể nhìn thấy vòm ngực vạm vỡ của anh đang phập phồng dưới lớp áo sơ mi kia.
"Vũ Trạch." Mạn Lệ tức thì tươi cười đi tới.
Cung Vũ Trạch hơi cúi đầu, một tay đút vào túi quần, thân hình quyến rũ chết người quay lại yến hội.
Ánh mắt không đổi quét qua từng ngóc ngách trong yến hội, tìm người con gái đã ba năm không gặp lại kia. Cho dù anh đã cố gắng gạt đi suy nghĩ như thế này, nhưng trong thân tâm anh vẫn có chút không cam lòng , giống như sự việc của ba năm về trước, anh vẫn có thể đi tìm cô để hỏi cho ra nhẽ.
Sự phản bội của ba năm trước, anh đã bỏ qua quá dễ dàng, nên bây muốn giải quyết lại.
Không, anh càng nghĩ càng muốn biết, người con gái này đang suy tính chuyện gì trong lòng, chẳng phải đã nói sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa sao? Thế tại sao vẫn vô duyên vô cớ xuất hiện trở lại? Là vì lý do gì?
Cung Vũ Trạch nhìn thấy Quý Thiên Tứ đang đứng trò chuyện cùng mấy vị khách nam, nhưng lại không thấy Quý An Ninh ở bên cạnh hắn, anh híp mắt, người đàn ông này là ai?
Quý Thiên Tứ cứ nghĩ áo của Cung Vũ Trạch bị vấy bẩn nên đã rời đi, nên không để ý rằng anh đã quay trở lại.
CungVũ Trạch lập tức nghĩ, bên cạnh nơi này có rất nhiều phòng để cho khách mời nghỉ ngơi, nói chuyện và dùng bữa, liệu có phải cô đang ở một chỗ nào đó để nghỉ ngơi hay không?
Cung Vũ Trạch chỉ vừa mới suy đoán thôi, đã bắt đầu đi về phía có phòng nghỉ ở bên cạnh, định đến từng phòng một để tìm người
Quý An Ninh khóc xong một hồi, đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô đã không còn là cô gái hay khóc của ba năm trước nữa, ba năm nay, trải qua rất nhiều đau thương chia lìa, trái tim cô đã kiên định hơn, cả con người cô cũng trưởng thành hơn.
Đúng vậy, vừa mới gặp Cung Vũ Trạch, cô đã không khống chế được cảm xúc của mình, hơn nữa còn làm mất thể diện trước mặt Quý Thiên Tứ.
Cô của bây giờ, ngồi trong căn phòng này, hai tay tự nhiên đan chặt trước ngực. Mặc dù đã khóc một trận nhưng gương mặt thanh tú với những đường nét tinh xảo vẫn diễm lệ như cũ, trang sức vốn cũng có kiểu dáng trang nhã, dù không trang điểm cũng chẳng hề kém sắc.