Truyện Không Tên Số 14

Chương 943




19943

Ăn cơm xong, Quý An Ninh liền ở nhà đọc sách, nghe nhạc, làm tất cả những việc mà cô cảm thấy thú vị. Sau 12 giờ, cô thấy rất buồn ngủ, ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều.

Lúc cô mở cửa đi xuống lầu, đã nhìn thấy ở giữa phòng khách có đặt một con ma-nơ-canh, mà trên người con ma-nơ-canh còn mặc một chiếc váy dạ hội màu hồng phấn, bên cạnh có một đôi giầy cao gót rất xinh đẹp, trên bàn có một bộ trang sức rất nổi tiếng và quý giá.

Quý Thiên Tứ ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh, như là chỉ chờ cô tỉnh dậy.

Quý An Ninh không cần đoán cũng biết, tất cả chỗ này đều là hắn chuẩn bị cho cô để đêm nay đi tham dự yến tiệc.

"Đẹp quá." Hạ An Ninh đi tới trước mặt con ma-nơ-canh, sờ chất liệu vải, lại lộ ra vẻ đẹp của từng lớp váy, chất liệu thoải mái, ngực xẻ kết hợp với tà trước lệch một bên. Đây nhất định là trang phục dạ hội sẽ khiến mọi cô gái đều phải tan chảy.

"Đi mặc thử đi, nếu không thích, chúng ta vẫn còn thời gian đi đổi cái khác." Quý Thiên Tứ nói với cô.

Quý An Ninh cũng rất muốn thử xem mặc lên sẽ như thế nào, cô kéo khóa ở phía sau xuống, cởi chiếc váy trên người ma-nơ-canh ra, cô cầm lấy đôi giày cao gót trên sàn, tung tăng tăng đi lên trên tầng.

Quý Thiên Tứ nhìn dáng vẻ mừng rỡ của cô như một đứa trẻ, hắn khẽ cười, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Quý An Ninh thử rất nhanh rồi đi xuống. Chiếc váy dạ hội là Quý Thiên Tứ tự mình chọn, rất phù hợp với phong cách của cô. Bộ váy màu hồng phấn đã làm tôn lên nước da trắng như tuyết của cô, mịn màng nhẵn bóng, lại khoe được những đường cong cơ thể của một người thiếu nữ.

"Đẹp không?" Quý An Ninh nhẹ nhàng xoay một vòng trong phòng khách, từng lớp váy xòe ra rất tự nhiên, vừa đẹp vừa cuốn hút.

Quý Thiên Tứ đỡ cằm, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô từ trên xuống dưới, nghĩ đến cái gì đó, hắn đứng lên, mở hộp trang sức trên bàn ra, là một bộ trang sức có đính viên kim cương màu xanh trong, hắn đứng ở phía sau Quý An Ninh.

Quý An Ninh biết hắn muốn làm gì, lập tức đứng im không động đậy, Quý Thiên Tứ vén mái tóc dài của cô sang một bên, tháo sợi dây chuyền trên cổ cô ra, sau đó, hắn tự tay lấy sợi dây chuyền có đính kim cương đeo lên cổ cô.

Quý An Ninh chớp mắt, Quý Thiên Tứ đeo xong, lại cầm lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón giữa tay trái của cô, còn có một chiếc lắc tay, kết hợp lại thành bộ trang sức, vẻ đẹp thuần khiết trên người từ trên xuống dưới của Quý An Ninh lại nâng lên một tầm cao mới.

"Biết trang điểm không? Đi trang điểm nhẹ nhàng một chút." Ánh mắt của Quý Thiên Tứ dừng lại trên khuôn mặt cô, đáy mắt đang bộc lộ cảm tình và cũng có sự kiềm chế của hắn.

Quý An Ninh ừ một tiếng, hỏi hắn: "Mấy giờ đi ạ?"

"Năm giờ rưỡi xuất phát."

Quý An Ninh cũng rất muốn đi dự yến tiếc để được mở mang tầm mắt, khó mà có được cơ hội như thế này, cô cũng không hy vọng mất đi chừng mực trong dáng vẻ của mình.

Quý An Ninh về phòng, trang điểm nhẹ một chút, tóc dài tự nhiên xõa xuống phía sau, cô thích kiểu vén tóc sang một bên, để lộ ra khuôn mặt trắng muốt như ngọc, lúc cười lên, môi hồng răng trắng, tỏa sáng như ánh trăng.

Năm giờ rưỡi, Quý An Ninh ngồi trong chiếc xe Bugatti của Quý Thiên Tứ, xuất phát đi đến yến tiệc.

Yến tiệc đêm nay, là yến tiệc lớn của cả giới thương nhân trong nước M mà chủ yếu là các doanh nhân lớn, ngoài việc lựa chọn thân thế, trong lịch sử gia tộc, cũng có những trường hợp ngoại lệ, như là đột nhiên giàu có sau một đêm, hoặc là những người giàu có nhờ sự rối loạn của gia tộc, là những người không có tư cách được mời.

Một khu biệt thự nằm ở trung tâm thành phố M, một ngôi biệt thự được xây dựng nên bởi 80% là kính màu lam đậm, có một phong cách riêng hiện lên ở đó, lúc này, trên ghế sô pha ở trước cửa kính sát mặt đất, hình ảnh của một người đẹp trai khôi ngô tuấn tú ngồi dài ra trên ghế.

Điện thoại anh đặt trên bàn, bỗng chốc vang lên, anh nhìn thoáng qua, những ngón tay xinh đẹp cầm lấy điện thoại, để lên một bên tai.

"Alo." Giọng một người đàn ông vừa trầm vừa từ tính vang lên.

"Cung thiếu gia, anh vẫn chưa đi sao?" Người ở đầu dây bên kia là trợ lý mới của anh Diệp Sâm đang thúc giục.

"Đã đi rồi."

"Tôi đã mời cho anh một partner rồi, cô ấy ở ngoài đợi anh rồi cùng nhau vào."

"Ừ." Người đàn ông lạnh nhạt trả lời một tiếng, cũng không từ chối.

"Cô ấy tên là Mạn Lệ, là con lai và là người mẫu vô cùng xinh đẹp, rất biết cách ăn nói, sẽ giúp ích cho anh trong việc nói chuyện với khách khứa."

Cung Vũ Trạch ấn tắt điện thoại, cầm chiếc chìa khóa xe ở bên cạnh đứng dậy đi ra ngoài. Anh cũng không thích những buổi tiệc như vậy, nhưng, những yến tiệc có thể từ chối được, anh sẽ cố gắng hết sức để từ chối, bữa tiệc tối nay, là dó gia tộc có sức ảnh hưởng lớn trong thương giới tổ chức, anh không thể không nể mặt được.

Chỉ trong ba năm, công ty anh đã chiếm một nửa số định mức thị trường trên toàn quốc, dựa vào thân thế của mình anh không tới tham gia, cũng không thể nào nói nổi.

Siêu xe màu đen như một linh hồn chạy trong chiều hoàng hôn chạng vạng tối.

Trước cửa đi vào buổi yến tiệc, trợ lý Diệp Sâm của anh dẫn theo một cô gái trẻ cao ráo xinh đẹp, cô mặc một bộ trang phục dạ hội rất sang trọng, khuôn mặt có nét Châu Á, sắc xảo xinh đẹp, body rất chuẩn, cô gái xinh đẹp hoàn mỹ như một thiên thần.

"Hi, Cung thiếu gia, rất vinh hạnh có thể trở thành partner của anh đêm nay." Cô gái chầm chậm bước tới bên anh, khoác tay Cung Vũ Trạch một cách tự nhiên.

Diệp Sâm lập tức phá lên cười: "Cung thiếu gia, vậy tôi sẽ ở đây đợi anh. Có chuyện gì anh cứ gọi cho tôi."

Cung Vũ Trạch rút tay ra khỏi tay Mạn Lệ như chưa hề có gì xảy ra, anh sửa sang lại vest: "Sau 30 phút nữa lái xe của tôi tới đây. Tôi muốn rời khỏi đây."

"Vâng thưa anh." Diệp Sâm lập tức lên tiếng trả lời.

Anh ta biết quy tắc của Cung Vũ Trạch, mỗi lần anh chỉ đến tham dự nửa buổi đầu rồi rời đi.

Cung Vũ Trạch hai tay cho vào túi quần, ở phía sau, Mạn Lệ vô cùng nhạy bén biết được người đàn ông này không thích cô có những hành động thân thiết. Cô cũng chầm chậm đi bên cạnh anh, trong thâm tâm đã tính toán, đêm nay bất luận như thế nào, cô cũng phải tóm bằng được thiếu gia giàu có này.

Vì cô biết, giữ chặt được người đàn ông này, tiền đồ và phú quý của cô, cũng sẽ dễ như trở bàn tay.

Vì vậy, tại sao cô lại bỏ qua cơ hội này chứ?

Khi Cung Vũ Trạch vào trong yến tiệc, những vệ sĩ ở đó không cần phải kiểm tra thư mời của anh, liền chào hỏi môt cách nhiệt tình và kính trọng: "Xin chào Cung tiên sinh. Mời vào."

Cung Vũ Trạch hơi cúi đầu, dẫn Mạn Lệ đi vào.

Mạn Lệ trên khóe miệng luôn nở nụ cười ngọt ngào cuốn hút, đi theo anh vào hội trường yến tiệc xa hoa tráng lệ.

Cung Vũ Trạch vừa mới vào được một lúc, lại một chiếc xe màu lam đậm dừng ở trước cửa, Quý Thiên Tứ và Quý An Ninh bước xuống xe.

Quý An Ninh trong tay cầm một chiếc túi nhỏ đẹp tinh tế, bên trong có đựng điện thoại của cô và một thỏi son, Quý Thiên Tứ giao chìa khóa xe cho người cất xe, liền quay sang nói với Quý An Ninh: "Chúng ta vào thôi."

Quý An Ninh đứng ở bên cạnh hắn, Quý Thiên Tứ dừng lại, nói với cô: "Khoác tay anh đi."

Quý An Ninh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn khoác lấy tay hắn, ánh mắt Quý Thiên Tứ nhìn về phía cửa đi vào yến tiệc, sâu trong đôi mắt hiện lên điều gì đó rất phức tạp, mục đích của hắn tối nay, không chỉ là tới gặp mặt giao lưu với khách mời ở đây, mà còn có một điều hắn vẫn luôn hoài nghi ở trong lòng, rất muốn gỡ bỏ nó thật nhanh.

Rốt cuộc Cung Vũ Trạch là như thế nào trong lòng An Ninh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.