19910
Sắc mặt Hạ An Ninh mỗi lúc một tái nhợt, cô nhìn thấy Ipad trong tay Lam Doanh cảm thấy thực sự sợ hãi, vì cô biết một khi những gì Lam Doanh nói là sự thật điều đó sẽ có hậu quả ra sao.
Lam Doanh cầm tới mỏi tay cô hừ một tiếng: "Không xem thật sao? Không xem không có nghĩa việc này không tồn tại, yêu cầu của tôi rất đơn giản, rời xa Vũ Trạch, nếu không thanh danh của mẹ cô sẽ quét đất."
"Cô... tôi cầu xin cô đừng làm vậy." Hạ An Ninh hai mắt đỏ hoe, giọng nói khẩn cầu.
Ánh mắt Lam Doanh trở nên lạnh lùng: "Tôi cũng không muốn làm những việc tổn hại tới người khác, nhưng cô bá chiếm anh Vũ Trạch, cô làm tổn thương tôi, anh ấy là người tôi thích từ nhỏ, đột nhiên cô tới cướp anh ấy khỏi tôi, cô không phải cũng rất tàn nhẫn đó sao?"
Hạ An Ninh hít một hơi thật sâu, nước mắt lưng tròng, giọng nói yêu ớt lẩm bẩm: "Đây không phải là cướp, là tôi và anh ấy yêu nhau..."
"Cô dựa vào đâu mà nói hai người yêu nhau? Xét về gia cảnh, xét về học vấn tướng mạo, cô thấy tôi thua cô điểm nào? Có lẽ tình cảm của anh ấy dành cho cô không phải là yêu mà là đồng cảm, vì gia cảnh của cô quá thê thảm, anh ấy đồng cảm với cô, còn cô thì lại xem sự đồng cảm của anh ấy là tình yêu, như vậy có ngu xuẩn không chứ." Lam Doanh giọng nói xoa xỏa trách móc cô.
Trái tim Hạ An Ninh run rẩy, vỡ vụn, lúc này giống như đang bị nghiền nát, cô gần như không thể thở được.
Lam Doang dùng thái độ lạnh nhạt nhìn cô: "Không phải tôi không cảm thông với cô, nhưng tôi cũng đang cứu cô, vì cô căn bản không thuộc về thế giới của chúng tôi, cô gượng ép bước vào cũng sẽ không hề hòa nhập được, mong cô hãy rời xa anh ấy."
Hạ An Ninh cắn chặt môi, nhưng vẫn lắc đầu, cô không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nhưng trái tim cô vẫn kháng cự tuyệt đối, không muốn rời xa.
Lam Doanh đột nhiên lấy ipad của mình nhấn mở đoạn clip của Hạ Thục Hoa, cô ta cầm tới trước mặt Hạ An Ninh, trong phòng, là hình ảnh Hạ Thục Hoa thời con trẻ và Lý Kiều Thắng, còn có cả giọng nói, đây quả thực là những hình ảnh Hạ An Ninh không muốn xem.
"Nhìn cho rõ đi, đây chính là những việc hoang đường mà mẹ cô hồi còn trẻ đã làm, người đàn ông này là người có vợ có con, cô cho rằng nếu như để lộ ra ngoài, mẹ cô còn có mặt mũi gặp người khác không? Tốt nhất cô đừng ép tôi làm việc đó, cho dù không cho người khác xem tôi cũng nhất định sẽ cho người nhà anh Vũ Trạch biết mẹ cô từng là người như thế nào, cô cho rằng họ có thể chấp nhận cô không?" Giọng nói của Lam Doanh như dao cứa vào tim Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh lập tức không còn chút sức lực nào cả, cô ngồi khuỵu xuống sofa, đầu óc trống rỗng, những hình ảnh ban nãy của mẹ khiến cô cảm thấy đỏ mặt. Cô nhắm chặt mắt vào cố gắng xóa bỏ những hình ảnh kia đi, cô cảm thấy xấu hổ, không phải là hận mẹ mà là cô cũng không biết nên hình dung thế nào.
Lúc này cô chỉ có một suy nghĩ đó là bảo vệ mẹ, nhất định không thể để mẹ trở thành người bị người khác chỉ trích lên án.
Lam Doanh cất ipad vào trong túi, khoanh tay, đứng thẳng lưng nhìn cô: "Tôi rất muốn cảm thông với cô nhưng tôi không làm được, vì tôi nhìn thấy cô và anh Vũ Trạch ở bên nhau tôi cũng rất đau khổ, cũng sống không bằng chết."
"Nhưng anh ấy có thích cô không?" Hạ An Ninh gượng cười, trái tim cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Lam Doanh mặt biến sắc, lạnh lùng nói: "Đó là việc của tôi, không cần cô quan tâm, hơn nữa cô cũng đừng quá tự tin, tôi mới về nước, tiếp xúc với anh ấy không nhiều, đợi chúng tôi hẹn hò lãng mạn vài lần, chúng tôi sẽ nảy sinh tình yêu thôi."
Nụ cười gượng gạo trên môi Hạ An Ninh không còn, chỉ còn bi thương, và sự đau khổ tột cùng trong ánh mắt.
"Cô muốn tôi làm gì? Tôi cầu xin cô đừng làm hại mẹ tôi, tôi cầu xin cô, cô bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý." Hạ An Ninh ngẩng đầu van nài Lam Doanh.
"Rất đơn giản, rời xa anh ấy, rời xa thực sự, cả đời này cũng không được xuất hiện trước mặt anh ấy." Lam Doanh nói rất kiên quyết, vì sự tồn tại của Hạ An Ninh chính là mối uy hiếp đối với cô.
"Tôi có thể đi đâu đây?" Hạ An Ninh tự giễu, từ nhỏ cô đã sinh sống trên thế giới này, cô còn có thể đi đâu?
Lam Doanh cũng rất lo lắng, nếu như Cung Vũ Trạch thực sự thích cô ấy thì cô ấy đi tới bất kì đâu trên thế giới anh ấy cũng có thể tìm ra, cô phải nghĩ ra một cách khác để ngăn chặn sự việc này.
"Cách để khiến một người đàn ông từ bỏ hẳn không đơn giản chỉ là rời xa, mà là khiến trái tim anh ta nguội lạnh, cô phải diễn một màn kịch cô không còn yêu anh ấy và chủ động từ bỏ anh ấy." Lam Doanh thay cô lên kế hoạch.
Hạ An Ninh cắn môi, lắc đầu, cô không muốn làm vậy.
Cô nhất định phải làm vậy, nếu cô không làm vậy, anh ấy tuyệt đối sẽ không từ bỏ." Lam Doanh kiên quyết nói.
"Tôi không biết diễn..." Hạ An Ninh phản kháng, lúc này trái tim cô như thể bị bóp nát, máu chảy ròng ròng.
Yêu một người đã không dễ, đích thân đi làm tổn thương anh, cảm giác đau khổ đó sao có thể diễn tả bằng lời được.
"Cô nhất định phải diễn, tôi sẽ tìm một người đàn ông diễn cùng cô, nếu cô không phối hợp vậy thì tôi sẽ công khai bê bối của mẹ cô ra, Vũ Trạch cũng sẽ biết tất cả, tới ba mẹ anh ấy cũng biết, cả giới thượng lưu cũng sẽ đều biết. Tới lúc đó, người khác cười nhạo cô, Vũ Trạch cũng bị cười nhạo, cô muốn nhìn thấy như vậy sao? Nhìn thấy anh ấy đi tới đâu cũng có người chỉ trỏ, bị chế giễu?"
"Cô..." Hạ An Ninh sắp tức giận muốn ngất đi, những lời nói của Lam Doanh như đâm vào tim cô.
"Đúng, tôi sẽ làm vậy, nếu cô không rời xa anh ấy, vì tôi không có được anh ấy tôi cũng sẽ không để người khác có được." Lam Doanh tàn nhẫn nói.
Hạ An Ninh nhìn vào mắt Lam Doanh, cô tin cô ta dám làm vậy, vì yêu một người sẽ trở lên điên cuồng, yêu một người mà không có được người đó sẽ khiến người ta mất hết lí trí.
"Cô hãy nghĩ đi! Kết quả ra sao mới tốt cho tất cả, rất đơn giản, là rời xa Vũ Trạch."
Đôi môi Hạ An Ninh run run, toàn thây run rẩy, đau thương như thể mất đi cả thế giới. Cô cắn môi, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, một dòng nước mắt lăn xuống, còn môi cô cũng mấp máy nói: "Được..."
"Cô đồng ý rồi?" Lam Doanh thở phào, cuối cùng cũng ép buộc thành công.
"Tôi đồng ý với cô..." Giọng Hạ An Ninh rất khàn.
Lam Doanh bảo đảm: "Được, chỉ cần cô đồng ý tôi sẽ giữ lời hứa, việc này sẽ không bao giờ nhắc lại nữa, hơn nữa khoản tiền của mẹ cô cũng không cần trả tôi."
"Không, khoản tiền đó tôi sẽ trả cho cô, cho tôi số tài khoản của cô, không cần biết là bao nhiêu tôi cũng sẽ trả cho cô." Hạ An Ninh kiên quyết nói.
Cô thực sự rất phẫn nộ nhưng cô không dám thể hiện ra ngoài.
Vì mẹ cô chính là điểm yếu lớn nhất của cô, Lam Doanh nắm được điểm yếu này, cô chấp nhận thỏa hiệp mọi việc.