Truyện Không Tên Số 14

Chương 908




19908

Hạ An Ninh bảo mẹ mô tả lại việc hai cô gái đó tìm tới nhà, Hạ Thục Hoa liền nói lại với cô sự việc ngày hôm đó, chỉ là nói hành vi bẩn thỉu của Lý Kiều Thắng thành bà nợ hắn ta tiền, nếu không trả Lý Kiều Thắng sẽ đánh bà.

Hạ An Ninh nghe xong hai mắt đỏ hoe, khi cô không có nhà, mẹ cô đã bị uy hiếp như vậy sao?

"Mẹ, tại sao mẹ không nói với con qua điện thoại?" Hạ An Ninh lo lắng bất an.

"Mẹ nói ra con chơi cũng mất vui! Hơn nữa, mẹ thực sự phải cám ơn hai cô gái đó đã ra tay giúp đỡ, trả giúp mẹ một trăm ngàn tệ. Bây giờ mẹ còn lo tìm hai cô gái đó, khi nào có tiền sẽ trả lại cho họ."

Hạ An Ninh từ bất an biển thành bắt đầu có chút ngạc nhiên, không phải bạn cùng phòng của cô thì là ai đột nhiên chạy tới nhà cô lại còn rộng rãi cho mẹ cô tiền?

Lẽ nào là bạn của Cung Vũ Trạch? Nhưng tại sao anh không nhắc tới việc này?

Hạ An Ninh trong lòng lo lắng nhưng bề ngoài vẫn cố gắng trấn tĩnh nói với mẹ: "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ điều tra rõ ràng, chỉ cần người đàn ông đó không tới gây khó dễ với mẹ nữa là được."

"Đúng vậy, mẹ cũng nghĩ thế, An Ninh à, con phải tìm cho ra hai cô gái đó, chúng ta phải trả tiền cho họ." Hạ Thục Hoa dặn dò.

"Vâng, con biết rồi." Hạ An Ninh gật đầu nhưng trong đầu cô thực sự nghĩ không ra đó là hai người nào?

Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, cô tưởng rằng Cung Vũ Trạch gọi tới, nhưng khi nhìn thấy là số điện thoại lạ cùng thành phố, cô ngạc nhiên cầm điện thoại lên nghe: "Alo, ai vậy ạ?"

"Alo, Hạ An Ninh phải không, tôi là Lam Doanh, có thời gian ra gặp mặt được không?" Đầu bên kia là giọng của Lam Doanh.

Hạ An Ninh sững người, Lam Doanh còn muốn sao đây? Lần trước không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Cô sẽ không rời xa Cung Vũ Trạch.

"Xin lỗi, tôi không có thời gian." Hạ An Ninh lễ độ trả lời.

"Cô có chắc là không tới gặp tôi không? À, đúng rồi, không biết mẹ cô có nói với cô mấy hôm trước khi bà ta gặp rắc rối, là tôi giúp bà ta trả một trăm nghìn tệ, cứu bà ta chưa."

"Là cô sao?" Hạ An Ninh mở tròn mắt, cô không thể ngờ rằng đó lại là Lam Doanh.

Hạ Thục Hoa nghe thấy con gái kinh ngạc như vậy, cũng ngạc nhiên quay ra nhìn, Hạ An Ninh vội giả bộ bình tĩnh: "Được, tôi có thời gian, khi nào gặp mặt?"

"Tôi không kén chọn thời gian, chiều nay đi! Tôi đặt chỗ ở tiệm cà phê, cô cứ tới là được." Đầu bên kia, Lam Doanh nói xong liền ngắt điện thoại.

Hạ An Ninh bỏ điện thoại ra khỏi tai, Hạ Thục Hoa liền ngạc nhiên hỏi: "An Ninh, ai vậy?"

"Đó là người ứng cho mẹ một trăm nghìn tệ, cô ấy... là bạn con." Hạ An Ninh không muốn để mẹ phải lo lắng nên đã nói dối.

Hạ Thục Hoa nghe nói vậy liền thở phào nói: "Đúng là bạn con sao! Mẹ tưởng là người con không quen!"

"Mẹ, lát nữa con ra ngoài gặp mặt cô ấy." Hạ An Ninh lúc này tâm trạng rối bời, cô thực sự không ngờ được rằng người giúp mẹ mình lại là Lam Doanh.

"Ừ! Con hãy xin cô ấy hiểu cho hoàn cảnh khó khăn hiện nay của gia đình mình, một trăm nghìn tệ đó chúng ta sẽ từ từ trả cho co ấy, mẹ thấy cô ấy cũng không giống người thiếu tiền." Hạ Thục Hoa định bụng như vậy.

Tâm tư của Hạ An Ninh trở nên rối loạn, Lam Doanh ra tay giúp mẹ cô, mục đích là gì? Nhưng bất luận thế nào đi nữa, hôm đó đúng là cô ta đã giúp mẹ cô giải quyết khó khăn, cô phải cám ơn cô ta.

Một lát sau, điện thoại của Hạ An Ninh có tin nhắn gửi tới, cô cầm lên xem, là địa chỉ Lam Doanh gửi, Hạ An Ninh nói với mẹ: "Mẹ ơn, con đi gặp cô ấy một lát."

"Ừ, đi đường cẩn thận, tôi nếu không về nhà ăn cơm thì gửi tin nhắn báo mẹ là được." Hạ Thục Hoa gật đầu.

Hạ An Ninh sau khi thu dọn một lát liền khoác túi đi ra khỏi nhà.

Để tiết kiệm thời gian cô không chen lên xe bus nữa mà gọi một chiếc taxi để đi, tới tiệm cà phê mà Lam Doanh hẹn cũng mật chừng nửa tiếng đi xe, Hạ An Ninh tìm thấy tiệm cà phê cao cấp kia, cô hít một hơi thật sâu sau đó bước vào.

Hạ An Ninh bước vào tiệm cà phê, thời gian này tiệm cà phê không đông người, cô vừa nhìn đã thấy Lam Doanh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô ta đeo một cặp kính râm khá phô trương, khoanh tay lạnh lùng ngồi đó, toàn thân toát ra khí chất của tiểu thư nhà giàu.

Hạ An Ninh cảm thấy rất căng thẳng, bước về phía cô ta, lần trước gặp mặt cô ta không mấy vui vẻ, lần này cô không biết nên dùng thái độ gì để đối diện với cô ta.

"Hạ tiểu thư, cô tới rồi sao." Lam Doanh giơ tay gỡ kính râm xuống để lộ ra gương mặt trang điểm cẩn thận, còn có cả nụ cười đầy ẩn ý.

Hạ An Ninh kéo ghế ngồi xuống đối diện cô ta, cô nhìn Lam Doanh, đầu tiên vẫn phải cám ơn cô ta.

"Cám ơn cô lần trước đã giúp mẹ tôi, tôi rất cảm kích." Hạ An Ninh nhìn Lam Doanh nói.

Lam Doanh mỉm cười, chậm rãi cầm cốc cà phê lên: "Vậy sao? Vậy mẹ cô nói với cô rồi phải không! Hôm đó cũng thật trùng hợp, tôi đi tìm cô, vừa lúc bắt gặp mẹ cô gặp rắc rối, tôi liền tiện thể giúp đỡ."

Hạ An Ninh ngạc nhiên nhìn cô: "Tại sao cô lại đi tìm tôi?"

So sánh về tuổi tác, Lam Doanh lớn hơn Hạ An Ninh hai tuổi, năm nay cô ta đã hai mươi hai, thần sắc trưởng thành hơn hẳn, cô cười nhạt: "Tôi tìm cô đương nhiên là vì việc của anh Vũ Trạch rồi, ngoài việc đó ra, tôi cũng không có việc gì khác tìm cô cả."

Sắc mặt Hạ An Ninh lập tức tái nhợt, cô cắn môi nói: "Xin lỗi, e là tôi không đồng ý với cô được."

Cho dù Lam Doanh ra tay giúp mẹ cô, cô sẽ ghi nhớ ân tình này nhưng không thể nào trở thành lí do để cô ta uy hiếp cô rời xa anh.

Nếu như là trước đây, Lam Doanh nhất định sẽ rất giận dữ, nhưng lúc này nụ cười trên môi cô ta càng trở nên phức tạp hơn, cô ta chậm rãi nói: "Vậy sao? Cô thực sự cho rằng mình xứng với anh ấy sao? Cô có hiểu về gia thế thân phận của anh ấy không? Giữa hai người có cùng tiếng nói chung không?"

Hạ An Ninh hít một hơi thật sâu: "Tôi cho rằng hai người yêu nhau không cần tới những điều này, chỉ cần yêu đối phương là được rồi."

"Cô thật ngây thơ và ấu trĩ, Cung Vũ Trạch thích cô, cô tưởng rằng người nhà anh ấy cũng thích cô sao? Cô không xem các bộ phim về gia đình giàu có sao? Có bố mẹ chồng nào chấp nhận một cô gái bình thường nào làm con dâu không? Người con trai mà họ bỏ ra bao nhiêu công sức của cải để nuôi nấng, đương nhiên hi vọng có được một người con gái xuất sắc để ở bên cạnh anh ta tới hết cuộc đời. Anh Vũ Trạch vẫn còn trẻ, bây giờ tình yêu có thể dùng làm cơm ăn, nhưng khi hai người ở bên nhau lâu dần, mâu thuẫn giữa hai người cũng sẽ bùng nổ."

"Không đâu..." Hạ An Ninh hoảng hốt lắc đầu, lời nói của lâm Doanh giống như một tấm lưới sắt siết chặt lấy trái tim cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.