19901
Lam Phong thấy em gái muộn phiền nên thở dài, “Được rồi, chuyện này là do duyên phận. Hơn nữa, Cung Vũ Trạch cũng có quyền lựa chọn, em không thể ép buộc tình cảm được.”
Lam Doanh thấy anh trai quay về không những chẳng an ủi mà còn nói thế nên bực mình, “Anh, anh về phòng anh đi. Em muốn ở một mình.”
Lam Phong nghĩ một lái rồi nói, “Anh sẽ ở nhà một thời gian để ở bên cạnh em”
“Vậy thì lúc nào anh hẹn tới câu lạc bộ của Cung Vũ Trạch đi, em muốn đi tới đó.”
“Xem tình hình đã” Lam Phong cũng không nhận lời ngày
Lam Doanh cắn môi nhìn anh trai bước đi. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng của cô lại thấy buồn phiền,
Cô tuyệt đối không để Cung Vũ Trạch bị cướp đi mất, đặc biệt là bị một cô gái tầm thường cướp đi.
Quá mất mặt
Sáng sớm, Hạ Thục Hoa nghỉ ngơi vài ngày, tinh thấy đã tốt hơn rất nhiều. Bây giờ bà đã thấy sợ đánh bạc. Mấy ngày nay, không ít chị em hẹn bà tới quán mạt chược, thế nhưng bà đều không bị cám dỗ.
Bởi vì mấy ngày đó, tinh thần của bà sa sút, bị dọa tới phát sợ.
Hơn nữa, ngày trước đi chơi ở quán mạt chược vì không có hy vọng vào cuộc sống, nên muốn kiếm chút tiền. Còn bây giờ con gái và và Cung Vũ Trạch ở bên nhau, điều đó khiến bà tràn đầy hy vọng vào cuộc sống. Và nghĩ, hành phúc của bà sắp tới rồi.
Vì thế, bà muốn tập luyện sức khỏe một chút. Mong muốn của bà không hề nhỏ, bà muốn vòng quanh thế giới, để không phí công sống trên cái thế giới này.
Nửa đời bà sống chẳng ra sao, không ngờ sau khi nhặt được đứa con gái, cuộc sống của bà đã thay đổi.
“Ding.dong” Có tiếng chuông cửa kêu.
Hạ Thục Hoa giật mình, ai lại tới sớm như thế này ? Lẽ nào là con gái bà trở về. Nếu nó trở về, thì nó cũng có chìa khóa chứ.
Hạ Thục Hoa bước tới của nhìn qua lỗ quan sát. Bà giật bắn người, đó là người mà bà tuyệt đối không muốn gặp.
“Mở cửa, Thục Hoa, mau mở của.” Người đàn ông bên ngoài gõ cửa một cách thô lỗ.
Hạ Thục Hoa thở hổn hển, đương nhiên bà không dám mở cửa. Thế nhưng tiếng gõ cửa ngày càng lớn, bà lo hàng xóm nghe thấy nên vội mở của, nhìn người đàn ông kia một cách tức giận, “Anh muốn chết à ? Tìm tôi có chuyện gì ?”
“Thục Hoa, em như em còn có lương tâm.” Người đàn ông bên ngoài cao khoảng hơn 1m7, ăn mặc khá tuềnh toàng. Chiếc áo sơ mi đã cũ, diện mạo cũng bình thường.
“Anh chạy tới tìm tôi làm gì ?” Hạ Thục Hoa đóng cửa, bực tức nhìn người kia.
Người đàn ông lập tức chạm vào vai bà, “Sao thế ? Sao quên chồng bà nhanh thế ? Năm xưa tôi sống với bà bao năm ! Tôi nhớ bà quá !”
“Đừng khiến tôi buồn nôn. Anh tới đây làm gì ?” Hạ Thục Hoa nhớ tới chuyện năm xưa và không muốn nhắc lại.
“Anh còn có thể làm gì ? Đương nhiên tôi tìm bà là để tâm sự chuyện cụ. Tôi nghe nói bà dạo này sống rất tốt, cũng khá dư dả phải không ?” Người đàn ông vừa nói vừa cười với giọng không có gì tốt đẹp.
“Ai nói thế, tôi sống quẫn bách một mình. Anh đừng tới nhà tôi, không sợ vợ anh phát hiện sao ?” Hạ Thục Hoa nói.
“Yên tâm, chuyện của chúng ta ngày xưa, bà ta không biết đâu. Nếu bà ta mà biết, thì em sống yên ổn được ư ?”
Hạ Thục Hoa quả thật sợ vợ của ông ta, một người đàn bà bán thịt lơn thô ráp. Bà trừng mắt nhìn người đàn ông, “Lý Kiều Thắng, tôi cảnh cáo ông, đừng tới đây gây rối.”
“”Ồ ! Em đối xử với tình nhân cũ như thế sao ?” Lý Kiều Thắng châm điếu thuốc nhìn bà..
Hạ Thục Hoa thấy bực mình hơn, “Vậy anh muốn cái gì ?”
“Tôi đang bí, định mượn em ít tiền tiêu vặt”
“Anh dựa vào cái gì mà đòi mượn tiền của tôi.” Hạ Thục Hoat cười lạnh lùng.
Lý Kiều Thắng dường như đã dự liệu trước bà ấy sẽ nói những điều này, nên nói, “Hạ Thục Hoa, em coi thường tôi quá. Em biết trước đây tôi còn trẻ, thích làm gì không ? Tôi thích lưu trữ lại ít video để xem dần. Vì thế, trong tay tôi còn nhiều cảnh hay lắm !”
Hạ Thục Hoa đột nhiên thấy sợ. Bà trợn tròn mắt, lùi lại phía sau, “Anh nói cái gì ? Anh là đồ biến thái, đồ lưu manh...”
Nhìn bộ dạng của Hạ Thục Hoa, Lý Kiều Thắng lập tức biết rằng, lời nói của hắn có ảnh hưởng rất lớn.
Đây cũng là mục đích của hắn. Hắn cười lạnh lùng, “Thục Hoa, tôi cũng không muốn tới bước này. Rốt cuộc thì em cũng già rồi, quá nửa cuộc đời rồi. Nếu làm quá thì cũng chẳng tốt đẹp gì cho cả hai.”
“Anh giao những cái đó ra đây...”Hạ Thục Hoa lập tức lao tới định đánh hắn, thế nhưng Lý Kiều Thắng đã ôm chặt bà, “Thế nhưng, bây giờ tôi lại thấy nhớ em quá. Em cũng đâu có thằng đàn ông nào, chẳng bằng chúng ta hãy...”
Hạ Thục Hoa tát mạnh vào mặt hắn, “Đừng có mơ, mau đưa những cái đó ra đây.”
Lý Kiều Thắng bì tát thì cũng bực mình, lập tức đẩy bà ta ra. Hạ Thục Hoa bị hắn đẩy ngã.
Lý Kiều Thắng chỉ vào đầu bà nói, “Trong vòng 3 ngày phải đưa cho tôi 100 nghìn. Nếu không tôi sẽ công khai mọi chuyện, đăng những cái video đó. Tới lúc ấy xem bà mất mặt hay tôi mất mặt đây.”
“Ông, ông không còn là người. Lý Kiều Thắng, ông là đồ súc sinh.” Hạ Thục Hoa chửi rủa.
“Tôi chờ tin của em.” Lý Kiều Thắng nói xong, lấy hai tấm ảnh ra ném trước mặt bà, “Em cứ xem đi, thưởng thức cái tư thế của em khi xưa.”
Hạ Thục Hoa nhìn hai bức ảnh, sắc mặt bà trắng bệch, lấy tay xé nát bức ảnh.
Cánh cửa phía sau lưng đóng lại. Bà ngã ra đất, bởi vì lúc này đã có tuổi, nên không thể đứng dậy ngay được.
Bà cứ thế ngồi, khóc một cách thảm hại.
Khi bà còn trẻ, quả thật bà đã làm nhiều chuyện hồ đồ. Không lẽ hôm nay bà phải chịu báo ứng hay sao ?
Tại biệt thự của Cung Vũ Trạch.
Hạ An Ninh và anh cũng đi ra khỏi nhà. Do cũng chỉ còn nửa tháng là khai giảng, nên Hạ An Ninh quyết định tạm dừng công việc ở văn phòng. Cung Vũ Trạch cũng quyết định hai ngày sau đưa cô đi ra nước ngoài, nên đi công tác sớm hơn dự định.
Cung Vũ Trạch trở về văn phòng, thanh toán khoản tiền còn lại. Cung Vũ Trạch đợi cô trong xe, rồi đưa cồ về nhà nghỉ ngơi hai ngày. 3 ngày sau anh sẽ đi công tác nước ngoài.
Hạ An Ninh cũng rất mong chờ chuyến đi này cùng anh.
Vì Cung Vũ Trạch không thích Hạ Thục Hoa lắm nên anh không muốn lên nhà. Hạ An Ninh hiểu nên cũng không ép buộc.
“Hai ngày sau gặp lại.” Cung Vũ Trạch nói với cô.
Hạ An Ninh gật đầu, “Vâng !Hai ngày này em sẽ ở nhà với mẹ.”
“Ừ, em lên đi.” Cung Vũ Trạch cười nói. Hạ An Ninh bẽn lẽn quay người đi lên nhà. Sau khi tiến cô lên nhà, anh mới lên xe đi về.