19893
Dù sao đây là chuyện rất mất mặt, cũng là chuyện đau lòng trước đây mà mẹ không muốn nhắc tới.
"Anh có muốn về nghỉ ngơi không?" Hạ An Ninh khẽ hỏi Cung Vũ Trạch đang bước vào.
"Không sao, anh ở bên em." Cung Vũ Trạch cũng không yên tâm về cô, đương nhiên không thể về trong lúc này.
Hạ An Ninh thấy anh không về liền chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: "Anh ngồi đó nghỉ đi!"
"Ừ!" Cung Vũ Trạch ngồi xuống.
Hai người không nói gì nhưng thi thoảng nhìn vào mắt nhau liền hiểu được nội tâm của đối phương.
Hạ Anh Ninh vẫn ở bên Hạ Thục Hoa đang nằm ngủ, Hạ Thục Hoa liên tục mấy ngày không ngủ, lần này cuối cùng bà đã ngủ say, hơn nữa cũng không muốn lập tức tỉnh lại.
Chắc biết có con gái ở bên cạnh, có một người đàn ông ưu tú như vậy ở đây, bà cũng yên tâm.
Hạ Anh Ninh vẫn kiên quyết ở bên cạnh mẹ, nhưng cô cũng rất mệt, tối nay vì việc nhẫn kim cương cô đã đau lòng rất lâu, ban ngày cũng dậy sớm để làm việc một ngày, cho dù cô còn trẻ tuổi thì cũng không thể chống chọi lại với cơn buồn ngủ.
Tay Hạ An Ninh chống má khẽ lảo đảo, cô ngủ gục xuống giường, Cung Vũ Trạch đang xem điện thoại, ngẩng đầu lên thấy cô đã ngủ, anh khẽ mỉm cười, cứ để cô chợp mắt một lát.
Phòng bệnh ở đây quá đơn giản, vừa rồi chưa kịp đổi phòng bệnh cao cấp hơn, đành phải ở tạm đây một tối.
Buổi sáng.
Hạ An Ninh ngủ tới tê tay, cô mới giật mình tỉnh dậy, cô ngẩng đầu lên thì thấy ánh nắng chiếu khắp phòng, cô quay đầu lại nhìn về phía Cung Vũ Trạch.
Anh vẫn ngồi đó, tay chống má, nét mặt mệt mỏi, nhưng hai mắt vẫn rất sáng.
Hạ An Ninh giật mình, cô lo lắng nhìn anh: "Anh về đi! Ở đây có em là được."
Cung Vũ Ninh mỉm cười nói: "Không sao!"
"Không được, anh phải về thôi." Trái tim Hạ An Ninh se lại, để anh thức cùng cô một đêm đã đủ khiến cô xót ruột lắm rồi.
Cung Vũ Trạch nhìn cô nói: "Em có ứng phó được không?"
"Em ngủ một đêm rồi, em làm được, anh mau về nghỉ ngơi đi." Hạ An Ninh bước tới bên cạnh anh, cũng không quan tâm nam nữ khác biệt, cô giơ tay ôm cánh tay anh muốn đẩy ra anh khỏi cửa.
Cung Vũ Trạch bật cười, nhìn cô vừa mới ngủ dậy, hai má ửng hồng, anh cúi người, không cầm lòng được liền hôn nhẹ lên má cô.
Hạ An Ninh sững sờ vài giây sau đó hai má càng thêm ửng hồng xinh đẹp, quen biết Cung Vũ Trạch lâu như vậy, anh vẫn luôn giữ nguyên tắc, nụ hôn này khiến trái tim cô loạn nhịp.
Cung Vũ Trạch nhìn vẻ mặt đờ đẫn sửng sốt của cô, khẽ bật cười: "Không thích anh hôn em?"
Hạ An Ninh sao lại không thích? Cô chỉ là hơi giật mình, có điều cô vẫn bất chấp e thẹn mỉm cười: "Thích."
Cung Vũ Trạch nghe vậy mới hài lòng đứng dậy nói với cô: "Nếu xuất viện nhớ gọi điện cho anh."
"Vâng, được thôi!" Hạ An Ninh đồng ý trước, mặc dù cô cho rằng cô sẽ không làm phiền anh thêm nữa.
Cung Vũ Trạch rời đi, Hạ Thục Hoa sau đó một lát cũng tỉnh lại, sau khi tỉnh, cảm giác đau đầu quả nhiên biến mất, bà thấy có một mình Hạ An Ninh ở đây liền hiếu kì hỏi: "Vị Cung tiên sinh kia đâu?"
"Anh ấy về rồi." Hạ An Ninh nói một tiếng.
Hạ Thục Hoa có phần hụt hẫng, tôi qua bà vẫn chưa kịp nhìn kỹ người bạn trai này của con gái!
Đúng lúc này, điện thoại của Hạ An Ninh vang lên, là thông báo tin nhắn, Hạ An Ninh cầm lên xem, bất giác há hốc miệng kinh ngạc, sau đó cô vội giơ tay bịt chặt miệng.
"Sao vậy?" Hạ Thục Hoa hiếu kỳ hỏi.
Hạ An Ninh nhìn mẹ, nghĩ tới về mẹ bị hai triệu kia làm cho kiệt quệ, cô đành nói: "Vũ Trạch cho con hai triệu để mẹ trả nợ cờ bạc, mẹ, mẹ có thể đồng ý với con sẽ không đánh bạc nữa được không?"
Hạ Thục Hoa lập tức vui mừng: "Gì cơ? Cậu ta thực sự đồng ý cho con tiền sao? Mẹ xem nào!" Nói xong bà giật lấy điện thoại của Hạ An Ninh, quả nhiên nhìn thấy thông tin chuyển khoản hai triệu tệ, bà kinh ngạc tới mức phải xem mấy lần sau đó lại đếm số lượng số không.
Sau khi chắc chắn là hai triệu tệ, bà mừng vui khôn xiết, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan, quả nhiên bạn trai con gái bà rất nhiều tiền.
Hạ An Ninh lấy tay kéo tay áo mẹ, lên tiếng cầu khẩn: "Mẹ, mẹ đồng ý với con có được không?"
Hạ Thục Hoa gần đây rất xui xẻo, bà cũng đã làm tổn thương trái tim con, bà gật đầu nói: "Được, mẹ đồng ý với con, mẹ sẽ không đi đánh bạc nữa, mẹ sẽ sống đàng hoàng."
"Vâng!" Hạ An Ninh gật đầu, cô nghĩ sau này cô phải trông coi mẹ cẩn thận, ở bên bà nhiều hơn, không để bà đi đánh bạc nữa.
Tới trưa, Hạ Thục Hoa ra viện, sau khi ra viện việc đầu tiên bà làm không phải là cầm hai triệu đi trả nợ,i nghe về việc chiếc nhẫn kim cương, có người của Cung Vũ Trạch đang điều tra, bà liền an lòng.
Hạ Thục Hoa mang thẻ của Hạ An Ninh đi tìm giám đốc kia, bà không cho Hạ An Ninh đi cùng, những nơi bẩn thỉu như vậy, bà không muốn để con mình nhìn thấy.
Hạ Thục Hoa và giám đốc kia hẹn gặp ở một tiệm cà phê, giám đốc đó nghe nói Hạ Thục Hoa có tiền rồi liền mang theo cả máy quẹt thẻ tới.
Hạ Thục Hoa thực sự rất ghét phải nhìn thấy ông ta, vừa tới đã trừng mắt giận dữ: "Tôi mang tiền tới rồi, bây sẽ quẹt thẻ trả anh, tốt nhất anh đừng tới gây rắc rối cho tôi nữa."
"Hạ tiểu thư, hai triệu là tiền gốc, chúng ta cũng phải tính cả tiền lãi mấy ngày qua, với lãi suất của chúng tôi, cô còn phải trả thêm một trăm ngàn tiền lãi nữa."
"Các người... các người ăn cắp sao?" Hạ Thục Hoa sắp phát điên.
"Đây là quy tắc, nếu không cô chỉ trả hai triệu, vẫn chưa coi là trả hết, chúng tôi vẫn còn phải đòi một trăm nghìn tiền lãi này."
Hạ Thục Hoa tức suýt hộc máu, có điều giám đốc này sắc mặt nghiêm túc không giống nói dối.
Hạ Thục Hoa nghiến răng: "Cùng lắm tôi trả thêm năm mươi nghìn, không nhiều hơn được nữa."
"Không được, đã nói là một trăm nghìn thì là một trăm nghìn, không được thiếu một xu. Nếu như hôm nay không trả vậy thì mai sẽ còn tăng thêm lãi suất nữa."
Hạ Thục Hoa trong tay còn có hơn một trăm nghìn tệ, đó là số tiền bà giữ lại bên người không mang đi đánh bạc, bây giờ thực sự đã mất hết rồi.
Hạ Thục Hoa quẹt thẻ xong lại trả thêm một trăm nghìn tệ tiền lãi sau đó mới về, lúc này trong tay bà chỉ còn lại mấy nghìn tệ.
Cuối cùng bà cũng định cai bạc, vì bà không còn muốn sống thế này nữa.
Chỉ có điều, tảng đá đè nặng trong lòng đã biến mất nhưng bà cũng không về nhà ngay, bà muốn đi dạo cho khuây khỏa.
Bên phía chị Hà, bà cũng nói không bán, khiến hai người họ rất giận dữ, không còn liên lạc nữa.
Trong nhà hàng cao cấp, Cung Vũ Trạch hôm nay nhận được lời mời đi ăn trưa của bạn thân Lam Phong, anh tới trước.
Sau đó Lam Phong cũng xuất hiện, cũng là khí chất công tử cao quý, đại công tử tập đoàn Lam Thị, cũng là phú nhị đại có tiếng trong giới doanh nhân.