19877
Hạ An Ninh gật đầu, cô nhìn cái hộp hình vuông cuối cùng, mà lại còn bẹp bẹp, Hạ An Ninh vươn tay mở nó ra, nhìn thấy một logo hình kim cương, cô cảm thấy rất kinh ngạc, anh lại lại tặng cô châu báu đắt tiền như vậy?
Hạ An Ninh mở ra, bên trong là một bộ châu báu với kiểu dáng cách tân, vòng cổ, hoa tai, nhẫn kim cương, ở dưới ánh đèn mặt kim cương phát sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.
“Cái này tôi không thể nhận được đâu.” Hạ An Ninh lắc đầu, cái này rất quý giá, lần trước mẹ cô đã bán nó đi, cô thật sự không muốn nữa.
“Tại sao lại không thể nhận?” Cung Vũ Trạch nhíu mày hỏi.
“Thì chính là không thể nhận được, vì nó quá quý giá, tôi… tôi không cần đến nó.” Trong lòng Hạ An Ninh rất kiên định, cô không thể nhận món đồ quý như vậy của anh được.
“Đã là sinh nhật của cô, tất cả những món quà tôi tặng đều là của cô, sao có thể không nhận chứ?” Cung Vũ Trạch nói xong, liền thấy một nhóm đầu bếp đi vào, cung kính cúi chào anh, sau đó liền đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Cung Vũ Trạch nói với cô: “Những món quà này, cô đem về phòng đi nhé. Nguyên tắc của tôi là quà đã tặng thì sẽ không nhận lại.”
Nói xong, anh liền đi lên tầng, Hạ An Ninh nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, miệng lắp bắp, mấy lần muốn gọi anh lại nhưng lại thôi.
Cô cũng hiểu tính của người đàn ông này, anh đã nói là làm, cho dù cô không nhận, anh cũng sẽ không lấy lại.
Hạ An Ninh đành phải lặng lẽ nhận những món quà đó, sau đó, mang từng món về phòng mình, sau khi cô đem về phòng, cô nghĩ vẫn phải nói lời cảm ơn anh, cô đi đến trước cửa phong Cung Vũ Trạch.
Cô gõ cửa, bên trong vọng lại một giọng nam trầm ấm: “Mời vào.”
Hạ An Ninh lập tức đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Cung Vũ Trạch ngồi dài trên ghế sô pha màu xám, tay cầm Ipad đang xem tài liệu gì đó.
“Tôi có làm phiền anh không?” Hạ An Ninh khẽ hỏi.
“Nếu muốn nói đến chuyện không nhận quà, thì đừng tới làm phiền tôi.” Cung Vũ Trạch nói cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Hạ An Ninh cắn môi, chính xác là cô đến nói về chuyện này, lúc này, cô nghĩ xong rồi nói: “Tôi muốn nói với anh một tiếng cảm ơn!”
“Không cần khách sáo với tôi.” Cung Vũ Trạch lên tiếng.
Hạ An Ninh lấy hết can đảm để hỏi: “Vậy… vậy tôi có thể hỏi sinh nhật anh là ngày bao nhiêu không?”
“Vẫn còn sớm, sinh nhật tôi tháng hai.” Cung Vũ Trạch đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Hạ An Ninh vẫn tiếp tục hỏi câu nữa: “Ngày bao nhiêu tháng hai vậy?”
“Mười sáu tháng hai.”
Hạ An Ninh nhoẻn miệng cười: “Được rồi, tôi nhớ rồi, tôi cũng sẽ tổ chức sinh nhật chô anh.”
“Được. Tôi sẽ chờ.” Cung Vũ Trạch nhoẻn môi cười, anh muốn xem, cô sẽ tặng quà gì cho anh.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, là món bò bít tết rất thịnh soạn, ăn tối xong, nhóm đầu bếp dọn dẹp bàn xong liền rời đi.
Hạ An Ninh ngồi trên sô pha phòng khách, Cung Vũ Trạch mở chai rượu vang trên bàn, anh cầm hai ly đi đến trước mặt cô: “Hôm nay là sinh nhật cô, muốn uống một ly chứ?”
“Được thôi.” Hạ An Ninh cũng rất vui vẻ, không từ chối.
Cung Vũ Trạch đưa một ly cho cô, Hạ An Ninh nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng đưa ly rượu khẽ chạm lên môi, hơi ngọt, thuần thuần, có một mùi thơm dịu trong miệng, cô không kìm được nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mùi vị rất tuyệt.
“Rất ngon.” Hạ An Ninh cười và lại uống tiếp một ngụm.
Cung Vũ Trạch ngồi xuống bên cạnh cô trên ghế sô pha: “Uống xong ly này, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta ăn bánh kem.”
“Mua bánh kem rồi sao?” Hạ An Ninh cười hỏi.
“Đương nhiên rồi, tổ chức sinh nhật, lại có thể không ăn bánh kem sao?”
“Có mời chú Hà Vĩnh cùng mọi người không?” Hạ An Ninh tò mò hỏi.
Cung Vũ Trạch lắc đầu: “Bọn họ sẽ không tham gia mấy chuyện này đấu.”
“Ồ, Tiểu Kha thì sao?”
“Đưa về phòng nó rồi, Tiểu Kha là một đứa tham ăn, tôi sợ nó sẽ ăn vụng bánh kem.” Cung Vũ Trạch cười.
Hạ An Ninh ngay lập tức cũng cười xì một tiếng: “Không phải chứ.”
“Nó đã từng ăn vụng bánh kem của em gái tôi, mà còn làm bẩn ra khắp mọi nơi, rất là phiền phức.” Cung Vũ Trạch đã từng bị một lần như thế, nên anh mới đưa Tiểu Kha đến chỗ Hà Vĩnh.
Hạ An Ninh nghĩ đến em gái anh, cô không kìm được cười hỏi: “Em gái của anh nhất định là rất xinh đẹp.”
“Con bé từ nhỏ đến lớn đều rất đáng yêu, cũng rất xinh đẹp, đương nhiên, cũng rất nghịch ngợm.” Cung Vũ Trạch nhắc đến em gái, trong ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ ấm áp.
Trong ánh mắt Hạ An Ninh hiện lên sự ngưỡng mộ, có thể làm người thân của anh, thật hạnh phúc.
Hạ An Ninh bất giác nghĩ đến thân thế của mình, cô cầm ly rượu trong tay, liền vô tình đưa lên môi, uống liền hai ngụm, từ bé cô chưa được nhìn thấy cha mình lần nào, càng không biết ông ấy là người như thế nào.
Cô đã từng hỏi mẹ, nhưng mẹ không nói cho cô biết, thậm chí còn dặn cô sau này đừng có hỏi lại.
Nhưng mà, trong lòng Hạ An Ninh là sự mất mát, cho dù cha cô là người như thế nào đi chăng nữa, nếu có thể cô muốn biết một chút tin tức về ông, cũng sẽ rất vui vẻ, thỏa mãn rồi.
Hạ An Ninh bất giác uống cạn ly rượu vang đang cầm trên tay, chờ đến khi cô phát hiện cái ly trống rỗng, cô mới biết mình đã uống cạn ly rượu.
Cung Vũ Trạch ngồi đối diện thưởng thức từng chút hương vị của rượu vang, trong chốc lát, anh lại ngẩng đầu lên nhìn người con gái ở đối diện, đã uống chai rượu vang bốn mươi mấy vạn của anh giống như uống một loại nước uống bình thường vậy, uống cạn ly.
“Có còn không? Tôi muốn uống thêm một chút.” Hạ An Ninh ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Cô chắc chắn muốn uống thêm chứ?” Cung Vũ Trạch híp mắt, nhưng rượu này có nồng độ, mà cũng không phải thấp, uống một ly là được rồi.
“Ừm, tôi vẫn muốn uống tiếp.” Hạ An Ninh cảm thấy rất ngọt, uống rất ngon.
Cung Vũ Trạch đứng dậy, lấy cái ly của cô đi đến phía trước bàn, rót cho cô nửa ly nhỏ, anh cũng là đang khống chế lượng cô uống.
Hạ An Ninh nhận lấy ly rượu, ngửi một chút, thấy mùi rất thơm.
“Rất tuyệt.” Hạ An Ninh nói xong, lại uống thêm một ngụm nữa.
Cung Vũ Trạch đứng lên, anh đi đến trước tủ lạnh, mở tủ ra, chỉ thấy một chiếc bánh kem đặt ở bên trong, cũng không phải lớn lắm, nhưng nhất định rất tinh xảo.
Cung Vũ Trạch cầm lấy bánh kem đi ra, mở ra đặt lên trên bàn, bên trong là chiếc bánh kem hai tầng nhỏ xinh, có hoa quảở bên trên, cũng viết tên cô cùng ngày sinh nhật, Hạ An Ninh lập tức mang chiếc bánh kem lại gần, nhìn ngắm chiếc bánh xinh đẹp, sâu trong đáy lòng cô vô cùng cảm động.
“Chiếc bánh kem này thật đẹp a.”
Cung Vũ Trạch cầm lấy 19 cây nên sinh nhật cắm lên bánh, anh đưa tay ra thắp nến, ngọn lửa xinh đẹp lung linh, Cung Vũ Trạch nói với cô: “Tôi sẽ tắt đèn, trước tiên cô hãy nghĩ một điều ước đi.”
“Ừm.” Hạ An Ninh cười, gật đầu. Cung Vũ Trạch cầm điều khiển, tắt hết đèn xung quanh đi, ánh nến trên bàn càng trở nên sáng hơn, Hạ An Ninh ngồi ở phía trước sofa, hai tay nắm chặt vào nhau, nhắm hai mắt lại, cô bắt đầu ước nguyện.