Truyện Không Tên Số 14

Chương 871




19871

"Bị bệnh chả phải càng dễ ức hiếp sao?" Cung Vũ Trạch mỉm cười để lộ ra hàng răng trắng bóng, chói lóa.

Hạ An Ninh vốn vẫn còn đang choáng váng, nhìn thấy nụ cười của anh càng thêm choáng váng hơn, cảm giác như thể tới thuốc cũng không cứu được.

"Tiểu Kha đâu rồi?" Hạ An Ninh đột nhiên nhớ ra, không phải Tiểu Kha cũng ở bên cạnh anh sao? Sao không thấy đâu nữa?

"Nó đang đợi chúng ta ở ngoài cổng bệnh viện." Cung Vũ Trạch không hề lo lắng vì anh tin chó yêu của mình sẽ kiên nhẫn chờ đợi họ.

"Cái gì? Anh để nó đứng đợi ngoài cửa? Nhỡ nó đi lạc thì sao?" Hạ An Ninh lo lắng.

Cung Vũ Trạch thấy cô yêu quý Tiểu Kha tới vậy lại mềm lòng hơn một chút: "Yên tâm đi, nó không phải chó bình thường, được tôi nuôi lớn, tôi hiểu nó."

Hạ An Ninh vẫn không thể yên tâm! Cô ngẩng đầu nhìn nước bình nước vẫn chưa truyền hết lại thở dài: "Đều tại tôi, để Tiểu Kha một mình đứng đợi ở bên ngoài."

"Nó sẽ tha thứ cho cô." Cung Vũ Trạch trả lời thay cho Tiểu Kha.

Lúc này, điện thoại của Cung Vũ Trạch đổ chuông, cô cầm lên nhìn, là số lạ, anh nhíu mày không muốn nghe.

"Sao vậy?" Hạ An Ninh hiều kì hỏi một câu.

"Số lạ, không muốn nghe."

Hạ An Ninh vừa hay nhìn thấy mấy số đuôi của số điện thoại kia, cô giật mình vội nói: "Là bạn tôi gọi tới, làm ơn đưa tôi có được không?"

"Cái gì? Bạn cô?" Nói xong Cung Vũ Trạch liền đưa điện thoại cho cô, Hạ An Ninh vội nghe máy: "Alo!"

"An Ninh, là cô sao, đúng là cô rồi! Cô không sao chứ?"

"Tôi không sao! Tôi chỉ hơi trúng nắng thôi, đang truyền nước trong bệnh viện, lát là có thể ra viện."

"Cô không sao thì tốt, tôi vừa báo với giám đốc rồi, cô ấy nói rằng cô mệt quá rồi, chiều nay cho chúng ta nghỉ phép, chúng ta đều có thể nghỉ ngơi."

"Thật sao? Tốt quá rồi, cám ơn giám đốc." Hạ An Ninh bật cười.

"Ừ, cô cứ dưỡng bệnh đi! Tôi đã giữ điện thoại của cô rồi, mai trả cho cô."

"Được thôi!" Hạ An Ninh nói xong liền ngắt điện thoại.

Đợi khi cô trả lại điện thoại cho Cung Vũ Trạch mới phát hiện ra anh vẫn đang nhìn cô chằm chặp, ánh mắt phức tạp khiến cô dựng tóc gáy.

"Sao vậy?" Hạ An Ninh chớp mắt, không biết tại sao anh lại nhìn cô như vậy.

"Cô cho cô gái khác số điện thoại cá nhân của tôi" Cung Vũ Trạch Nhìn cô bằng ánh mắt rất không vui.

"Tôi... tôi không cho." Hạ An Ninh cảm thấy rất oan uổng, rất vô tội.

"Nếu cô không cho thì sao bạn cô lại gọi vào số của tôi được?" Cung Vũ Trạch nghiến răng, nhận định rằng cô đã tiết lộ số điện thoại của anh ra ngoài.

Hạ An Ninh lập tức lắc đầu: "Tôi không cho thật, đây không phải số điện thoại của bạn tôi, đây là số điện thoại mới của tôi, cô ấy dùng điện thoại của tôi để gọi cho anh."

Cung Vũ Trạch hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên khó coi: "Tại sao cô đổi số điện thoại? Cố tình đổi cho tôi thấy sao?"

Hạ An Ninh chớp chớp mắt: "Điện thoại của tôi rớt xuống sông rồi, tôi chỉ có thể đổi số thôi!"

Cung Vũ Trạch cảm thấy bất ngờ khi nghe thấy điều này, anh nhíu mày hỏi: "Rớt khi nào?"

"Chính là buổi tối của bữa tiệc đó, tôi một mình đi ra ngoài đứng bên sông ngắm cảnh đêm, anh bất ngờ gọi điện tới, tôi giật mình run tay nên điện thoại rơi luôn xuống sông." Hạ An Ninh bực bội trả lời, mua điện thoại khiến cô mất toi một khoản tiền.

Ánh mắt Cung Vũ Trạch rất ngạc nhiên, chả trách tối đó rõ ràng đã gọi được nhưng đột nhiên trở thành tắt máy, hơn nữa lại còn tắt máy rất lâu, thì ra không phải cô cố tình không nhận điện thoại của anh mà là điện thoại rơi xuống sông.

Ánh mắt Cung Vũ Trạch thoáng vẻ hối hận và tự trách, thì ra anh hiểu nhầm cô.

"Cô thật ngốc!" Cung Vũ Trạch đột nhiên muốn mắng cô.

Hạ An Ninh phồng má nói: "Tôi không thông minh như anh! Điều này tôi đâu có phủ nhận!"

Lúc này Cung Vũ Trạch cũng không thể xả giận, chỉ có thể nhìn gương mặt vừa vô tội vừa ngây thơ trong sáng của cô, cảm thấy không biết phải làm sao.

"Tối đó sao cô đột nhiên lại bỏ đi? Cô bỏ đi sao cũng không đích thân nói với tôi một tiếng?" Cung Vũ Trạch vẫn rất giận điểm này.

Hạ An Ninh nhớ tới những lời nói khó nghe nghe được trong nhà vệ sinh, lúc này cô không muốn nói với anh, chỉ đành nói: "Tôi thấy Lam tiểu thư đó đứng cạnh anh, cũng rất xứng đôi vừa lứa, vừa hay cô ấy không có bạn nam đi cùng? Hai người chẳng phải có thể đi cùng nhau sao?"

"Hạ An Ninh, tôi cảnh cáo cô, sau này tốt nhất cô đừng dùng cái đầu ngốc nghếch cũng mình để nghĩ những việc mà cô tự cho là đúng nữa, nếu cô còn dám tự tiện quyết định như vậy tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô." Cung Vũ Trạch cảnh cáo.

Hạ An Ninh chớp mắt, nhưng trong lòng dấy lên cảm xúc ngọt ngào, cô ờ một tiếng nhưng vẫn còn lẩm bẩm: "Cô Lam tiểu thư đó rõ ràng rất xinh đẹp."

Cũng Vũ Trạch nghe được hừ một tiếng: "Tôi gặp không ít những cô gái xinh đẹp, cũng không thiếu cô ta, lẽ nào cứ nhìn thấy xinh đẹp là tôi phải thích sao?"

Hạ An Ninh nghe vậy thấy cũng đúng, chỉ có điều trong lòng cô nảy sinh một suy nghĩ, lẽ nào nhận định đàn ông đều thích các cô gái đẹp là sai sao?

"Tôi biết rồi." Hạ An Ninh nghiêm túc gật đầu.

Cung Vũ Trạch nhìn đồng hồ trên tay: "Truyền nước xong chúng ta cũng đi ăn trưa."

Hạ An Ninh gật đầu: "Vâng!"

Truyền nước mất nửa tiếng đồng hồ, Cung Vũ Trạch ở bên cạnh cô không rời nửa bước cho tới khi truyền xong. Vừa rút kim ra, Hạ An Ninh liền lo lắng cho Tiểu Kha, Cung Vũ Trạch cùng cô đi ra.

Bên cạnh cửa bệnh viện, Tiểu Kha nằm dài trong góc, sau dó nó nhanh chóng ngửi thấy mùi quen thuộc, nó lập tức đứng bật dậy, nhìn về hướng đại sảnh.

Thấy Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh cùng bước ra, nó lập tức vui mừng rên ư ử nhưng không chạy đi mà vẫn đứng tại chỗ đợi họ.

"Tiểu Kha!" Hạ An Ninh nhìn thấy nó lập tức cúi xuống vuốt ve đầu nó.

Cung Vũ Trạch cũng khen ngợi Tiểu Kha một tiếng: "Tiểu Kha, làm rất tốt."

Tiểu Kha giống như một bức tượng đợi ở đây hai tiếng đồng hồ, được chủ nhân khen ngợi, nó rất hài lòng, ve vẩy cái đuôi đi ra theo họ.

"Tới chỗ xe tôi trước đã." Cung Vũ Trạch lại gọi taxi, tài xế là một người yêu chó lương thiện nên không từ chối chở Tiểu Kha, ngược lại luôn miệng khen ngợi Tiểu Kha được chăm sóc tốt, rất hiểu ý người.

Tới bên cạnh xe của Cung Vũ Trạch, Tiểu Kha lập tức ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau, Hạ An Ninh ngồi vào ghế lái phụ, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông vừa ngồi vào. Lúc này, không ai biết rằng trong lòng cô đang rất vui mừng không thể mô tả bằng lời.

Cuối cùng cô lại tìm lại được thế giới của mình, như thể lại có tư cách để mong đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.