Truyện Không Tên Số 14

Chương 865




19865

Ngoài cửa có tiếng động trang điểm, xem ra đám cô gái kia đang dặm phấn, sau khi dặm xong, cả đám họ rời đi, nhà vệ sinh phút chốc yên tĩnh trở lại.

Hạ An Ninh đẩy cửa, khuôn mặt có chút trắng bệch, cô nhìn mình trong gương, đúng, mặc bộ đồ lễ phục đắt tiền, nhưng, đôi mắt không lừa được người khác, trong mắt của cô, không có sự tự tin và tùy ý của các cô gái giàu có, cô dù sao cũng là người dân ở tầng lớp cấp thấp của xã hội, cô không có tư cách tranh giành với bất cứ ai trong đây.

Ngay cả thân thế của các cô gái khi nãy, cô cũng chả có tư cách so sánh, huống chi cô Lam đại tiểu thư bên cạnh Cung Vũ Trạch.

Đột nhiên, Hạ An Ninh nảy sinh ra một ý định, nếu cô rời khỏi ngay trong đêm nay, thì bạn tiệc của Cung Vũ Trạch có phải đổi thành Lam tiểu thư kia không? Nếu như vậy thì, có cô gái như thế ở bên cạnh anh, nhất định rất xứng đôi.

Nghĩ như vậy, Hạ An Ninh lập tức thực hiện, dù sao cô ở trong đây, cũng chỉ trở thành trò cười của người khác thôi, giống như những cô gái lúc nãy, cười giễu cô sau lưng, nếu cô còn xuất hiện trong bữa tiệc, thì chỉ trở thành đối tượng để họ bàn tán thôi.

Hạ An Ninh thở một hơi, nhìn ngắm mình trong gương, thực sự cô không phù hợp với môi trường như thế này, bây giờ, cô thà về nhà còn hơn!

Vậy thì! Bây giờ cô về nhà thôi!

Trong tay Hạ An Ninh cầm một chiếc túi nhỏ, trong đó chứa điện thoại và ví tiền của cô.

Hạ An Ninh bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy sự náo nhiệt của buổi tiệc, cô nhanh chóng rời khỏi từ bên cạnh, đi về hướng cánh cửa lớn, tranh thủ không gây sự chú ý.

Hạ An Ninh nhìn đám người xa xa trong kia, bên cạnh Cung Vũ Trạch, vị Lam tiểu thư đi với anh suốt, xem ra, ở đây không có việc của cô rồi!

Bởi vì Hạ An Ninh im lặng, cộng với bầu không khí của buổi tiệc rất vui, mọi người đều dồn sự chú ý đến buổi đấu giá lát hồi.

Hạ An Ninh như thế đi tới cánh cửa, cô nhìn mặt Cung Vũ Trạch lần cuối, kiên định bước ra ngoài.

Hạ An Ninh đi bước lớn đến bên thang máy, bảo vệ không có ngăn cản cô, cô đi vào trong thang máy.

Ấn nút đến lầu một, Hạ An Ninh thở phào, những buổi tiệc như vậy cô không thích hợp tham dự.

Cho nên, cô có thể đi ra, cảm thấy thật nhẹ người.

Hạ An Ninh rời khỏi đại sảnh, thời gian còn sớm, cô cũng chưa muốn trở về nhà ngay!

Cô biết gần đây cảnh đêm rất đẹp, cho nên, nếu đã đến rồi, thì không thể bỏ lỡ.

Cô đi trên con đường ven theo khách sạn, đồng thời, cô nghĩ, phải nói với Cung Vũ Trạch một tiếng, nếu không, anh sẽ đợi cô trong đại sảnh suốt.

Hạ An Ninh định gọi điện, nhưng lại lo lắng, nên chỉ gửi một tin nhắn qua đó.

“Cung thiếu gia, thật xin lỗi, tôi đi trước đây, anh nhờ Lam tiểu thư làm bạn tiệc của anh đi! Đừng lo cho tôi, tôi sẽ tự về nhà.”

Sau khi viết xong, cô bấm gửi đi, sau đó, cô có thể yên tâm về nhà.

Trong sảnh tiệc.

Cung Vũ Trạch đúng thật đang đợi Hạ An Ninh, thậm chí đợi đến nỗi tính vào nhà vệ sinh tìm người, anh còn lo cô sẽ lạc đường!

Ngay lúc này, điện thoại trong bộ đồ vest của anh reo lên, anh lấy ra xem, một tin nhắn hiện ra.

Là của Hạ An Ninh gửi đến, sau khi đọc xong tin nhắn, khuôn mặt điển trai của Cung Vũ Trạch đen sầm lại, cái gì, anh ở đây đợi cô, còn cô thì tự đi về nhà rồi?

Ai cho cô ta rời khỏi? Anh cho phép cô rời khỏi sao?

Lam Doanh bên cạnh luôn chú ý đến Cung Vũ Trạch, thấy anh sắc mặt khó coi, cô lập tức quan tâm hỏi, “Cung thiếu gia, anh sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có! Tôi đi trước đây.” Cung Vũ Trạch dứt lời, quay người định rời đi.

“Ôi, sao anh lại đi thế? Buổi tiệc tối còn chưa bắt đầu!” Lam Doanh quay đầu gọi anh.

Cô thật hi vọng anh sẽ ở lại đây!

“Tôi có việc” Cung Vũ Trạch hơi nghiêng đầu, sải bước về phía cánh cửa lớn.

Nhưng sắc mặt của anh vẫn còn rất khó coi, gọi vào số điện thoại của Hạ An Ninh.

Hạ An Ninh lúc này đang đứng trên một chiếc cầu rộng rãi, thuận theo dòng nước chảy, thưởng thức cảnh đêm, đẹp đến kinh động lòng người.

Còn tiếng chuông điện thoại, cũng vừa lúc vang lên, vốn dĩ cô đang cầm điện thoại trong tay, bỗng dưng giật mình, khi cô nhìn thấy là Cung Vũ Trạch gọi vào.

Đột nhiên trượt tay, điện thoại bị văng ra ngoài.

“A…” Hạ An Ninh nhanh chóng đi vớt, nhưng, cô đang tựa bên lan can, sao có thể chộp kịp điện thoại của mình.

Cô trơ mắt nhìn chiếc điện thoại, văng từ trên cầu xuống dưới sông, trên khoảng không, cô vẫn nghe được tiếng chuông điện thoại của mình.

“Trời ơi? Làm sao đây?” Hạ An Ninh mếu máo, muốn điên mất, sao cô không cẩn thận kia chứ?

Cũng không biết Cung Vũ Trạch gọi điện cho cô, rốt cuộc vì chuyện gì!

Lỡ như có chuyện gấp!

Bỗng dưng Hạ An Ninh muốn khóc, nhưng, lại khóc không ra, hên là, túi của cô còn ở trong tay, cho nên nói, tiền về nhà vẫn còn, chỉ là, tối nay cô không bắt được cuộc gọi của anh rồi.

Trong thang máy, sau khi Cung Vũ Trạch gọi điện, chưa được bắt máy.

Sau đó, không bao lâu, điện thoại bị thuê bao.

Sắc mặt của Cung Vũ Trạch bỗng dưng đen hơn lúc nãy, anh sải bước dài đến đại sảnh, bảo vệ thấy anh, lập tức trao chìa khóa xe cho anh, và nói cho anh biết hướng đậu của chiếc xe.

Cung Vũ Trạch cầm chìa khóa xe đi ra, anh cắn chặt răng, nhìn con đường dưới bầu trời đen tối, anh nghĩ, rốt cuộc cô đã đi đâu?

Từ tin nhắn lúc nãy, anh đọc hiểu một thông tin!

Cô ta nhường anh cho Lam Doanh sao? Rõ ràng bạn đi tiệc cùng anh là cô, cô dám cả gan, nhường anh cho người đàn bà khác?

Cô tưởng anh là ai? Cô muốn nhường thì nhường sao?

Cung Vũ Trạch cực kì bực bội, lúc này, anh rất muốn rất muốn tìm được cô, dạy dỗ một trận.

Nhưng trong buổi tối mênh mông này, anh không biết nên đi đâu để tìm cô gái ngốc nghếch kia.

Điện thoại của cô khóa máy, nhưng, có một nơi, anh tuyệt đối có thể tìm thấy cô.

Đó là nhà của cô.

Cung Vũ Trạch lập tức lái xe đi, chạy thẳng đến nhà của Hạ An Ninh.

Trên đường, vẫn bất chợt lo lắng cho cô, tối nay cô mặc chiếc đầm lễ phục màu trắng, càng xinh đẹp hơn, nói không chừng trên đường gặp phải kẻ xấu.

Trái tim của Cung Vũ Trạch thắt chặt, điều này vừa khiến anh lo lắng, lại không xác định được sự an nguy của cô.

Anh chưa từng có cảm giác buồn bực, vốn dĩ cô gái không liên quan đến anh, lại có bản lĩnh khiến anh tâm thần bất ổn.

Còn Hạ An Ninh đang ở đâu? Giờ này cô đang trên xe buýt trở về nhà.

Cô đi trên đường, khuôn mặt cũng đầy vẻ sầu khổ khó nói, cô luôn nghĩ, lúc nãy Cung Vũ Trạch gọi điện, rốt cuộc muốn kiếm cô có chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.