Truyện Không Tên Số 14

Chương 859




19859

"Cô đang khen tôi đẹp trai sao?" Cung Vũ Trạch mỉm cười rạng rỡ hơn.

Hạ An Ninh gật đầu: "Đúng vậy, anh là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp."

Câu nói này khiến Cung Vũ Trạch bật cười: "Không khoa trương vậy chứ?"

Hạ An Ninh cũng cười theo, ánh mắt không hề né tránh, cứ thể gật đầu khẳng định: "Không khoa trương, đúng là vậy đấy!"

Tâm trạng Cung Vũ Trạch lập tức vui lên hẳn: "Có thể coi đây là lời bày tỏ tình cảm của cô với tôi không?'

Hạ An Ninh vốn đang đỏ mặt bây giờ càng đỏ hơn, cô bối rối cúi đầu, nhất thời không biết nên trả lời anh ra sao.

Cung Vũ Trạch thấy đùa hơi quá trớn liền nói với cô: "Tôi có một bộ phim hoạt hình rất hay, cô có muốn xem không?"

Hạ An Ninh chớp mắt: "Được thôi!"

"Đưa ipad của cô cho tôi, tôi giúp cô tìm."

Hạ An Ninh lập tức đưa cho anh, sau khi Cung Vũ Trạch tìm được liền đứng dậy ra ngoài. Hạ An Ninh không biết anh đi làm gì, chỉ thấy anh cầm hai chiếc tai nghe bước vào, sau khi giúp Hạ An Ninh cắm vào ipad lại đích thân giúp cô đeo chiếc tai nghe bé xinh đó lên tai.

Hạ An Ninh lúc này không hề nghe thấy bất cứ thứ gì, cô chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, mùi hương thơm mát nam tính trên người anh len lỏi vào mũi cô khiến cô si mê.

Cung Vũ Trạch đeo xong cho cô cũng lấy một cái đeo cho mình, cứ như vậy mỗi người có một thế giới của riêng mình, sẽ không phải bối rối nữa.

Phim hoạt hình này được anh giới thiệu nên Hạ An Ninh xem rất chăm chú, cô cũng rất thích thể loại hoạt hình nhẹ nhàng, vui nhộn lại có tác dụng xoa dịu tâm trạng thế này. Điều này khiến cô quên đi việc gặp phải tối nay, chỉ còn lại những hình ảnh đẹp đẽ trong phim, và cả tình yêu thuần khiết của nam nữ chính.

Hạ An Ninh bất giác bật cười, thì ra anh cũng xem những câu chuyện tình yêu kiểu này.

Cung Vũ Trạch đương nhiên là không xem, nhưng anh có một cô em gái thích xem, vì thế khi em gái anh càm ràm quá nhiều bên tai anh, anh cũng nhớ được.

Cung Vũ Ninh có một sở thích rất đặc biệt, từ nhỏ tới lớn chỉ cần cô cho rằng đó là thứ hay nhất định sẽ lớn tiếng chia sẻ với Cung Vũ Trạch, anh không nghe một lần, cô sẽ liên tục chia sẻ ba bốn lần, cho tới khi anh nhớ mới thôi.

Vì thế bộ phim hoạt hình này cũng là vì em gái anh nói quá nhiều nên anh mới nhớ, không ngờ anh còn chưa xem nhưng đã có chút tác dụng.

Có điều Hạ An Ninh không biết, vì thế lúc này trong lòng cô cảm thấy vô cùng thú vị.

Thời gian cứ thế trôi đi, căn phòng yên tĩnh cũng không quá bối rối. Hạ Anh Ninh do mới trải qua khiếp sợ, khi tâm trạng thư thái liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hơn nữa hôm nay cô chụp hình trang phục suốt một ngày, hình ảnh trong phim hoạt hình khiến tâm trạng cô trở lên nhẹ nhõm.

Xem mãi, xem mãi cô liền cảm thấy cơn buồn ngủ không thể khống chế ập tới, cô cứ thế dựa vào sofa, tay cầm ipad, tai đeo tai nghe, nghe tiếng nhạc vui nhộn của phim hoạt hình và chìm vào giấc ngủ.

Cô giống như một đứa trẻ vô cùng mệt mỏi, chả mấy chốc đã ngủ say.

Cung Vũ Trạch chỉ không để ý cô có mấy phút, quay đầu lại đã thấy cô ngủ rồi, anh không khỏi ngạc nhiên.

Tuy nhiên, thấy tư thế ngủ giống như một đứa trẻ của cô, anh khẽ mỉm cười, anh đứng dậy bước tới bên cạnh Hạ An Ninh.

Nhẹ nhàng tháo tai nghe ra giúp cô sau đó lại rút ipad trên tay cô ra, cố gắng không làm cô giật mình tỉnh giấc.

Do Hạ An Ninh khẽ nhích người nên đầu cô gục dần trên sofa, Cung Vũ Trạch thấy vậy liền giơ tay ra đỡ theo phản xạ, đầu cô cứ thế gối lên lòng bàn tay của anh.

Cung Vũ Trạch cảm nhận được làn tóc mềm mại trong tay, còn cả gương mặt say giấc như một đứa trẻ của Hạ An Ninh, trái tim anh đập nhẹ, cảm giác này vô cùng kì diệu.

Hạ An Ninh cứ ngủ như vậy, Cung Vũ Trạch cũng cứ đỡ đầu cô như thế, nhưng suy cho cùng đây cũng không phải là cách.

Cung Vụ Trạch quyết định đặt cô xuống giường ngủ, vì anh cũng hơi mệt, nếu cô đã ngủ anh có thể về phòng nghỉ ngơi.

Đặt cô trên sofa anh không yên tâm, nhỡ cô không nằm yên ngã từ sofa xuống thì làm sao?

Cung Vũ Trạch cắn môi, quyết định ôm cô lên giường, mặc dù nam nữ thụ thụ bất thân nhưng tình hình hiện tại thì cũng không lo xa tới vậy được.

Cung Vũ Trạch cũng rất quân tử, tay anh không chạm lung tung, anh rất cẩn thận luồn tay xuống dưới đầu gối và dưới nách Hạ An Ninh, nhấc bổng cô lên.

Hạ An Ninh được anh bế bổng lên, cô vẫn chưa tỉnh lại chỉ có điều đầu cô dựa vào vai anh một cách tự nhiên, dáng vẻ rất thân mật.

Cung Vũ Trạch quay người bước tới giường, nhẹ nhàng đặt cô gái trong lòng xuống giường, nửa quỳ đặt xuống giữa giường, Cung Vũ Trạch vừa đặt cô xuống, người anh có một chút cảm giác đè xuống!

Đột nhiên trong đầu Hạ An Ninh vừa ngủ trên giường xuất hiện cơn ác mộng ngày hôm nay, cô có cảm giác có người đè lên người mình, gương mặt dữ tợn.

"A... đừng... đừng... thả tôi ra... thả tôi ra... đừng đụng vào tôi."

Cung Vũ Trạch không ngờ cô đột nhiên rơi vào ác mộng, anh lập tức nắm lấy hai bàn tay đang ra sức khua khoắng của cô, khẽ nói: "Hạ Anh Ninh, là tôi!"

Hạ An Ninh căn bản không nghe thấy gì, tay cô bị giữ chặt liền cảm thấy nguy hiểm, cô sợ hãi bật khóc trong mơ, đầu cô lắc qua lắc lại, cầu xin: "Đừng đụng vào tôi... cầu xin ông... cầu xin ông đừng đụng vào tôi..."

Cung Vũ Trạch cảm thấy phải đánh thức cô dậy khỏi cơn ác mộng, anh lập tức giữ lấy hai tay cô, lớn tiếng gọi: "Hạ An Ninh, mở mắt ra, nhìn xem tôi là ai, tôi không phải là người ức hiếp cô, tôi là Cung Vũ Trạch."

Hạ An Ninh tiếp tục khóc, như thể quá sợ hãi, cô như vậy khiến trái tim Cung Vũ Trạch như bị bóp chặt, anh đành phải lấy tay nhéo bên má lành lặn của cô: "Hạ An Ninh, tỉnh dậy."

Hạ An Ninh giống như nghe thấy tiếng gọi của anh, đôi mắt ướt át mơ màng từ từ mở ra, ác mộng biến mất khỏi đầu, trước mắt cô là một gương mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, không giấu vẻ lo lắng.

"Cung thiếu gia..." Hạ An Ninh khẽ gọi tên anh.

"Là tôi! Cô gặp ác mộng!" Cung Vũ Trạch khẽ thở phào, cuối cùng cô cũng tỉnh lại, anh buông tay cô ra, ngồi xuống giường.

Ngay lập tức, Hạ An Ninh vội vàng dang tay, bật dậy khỏi giường, ôm chầm lấy anh: "Tôi sợ quá..."

Cung Vũ Trạch toàn thân cứng đơ, nét mặt cũng có chút không biết phải làm sao, cứ mặc kệ cô gái nhào vào lòng mình, ôm chặt lấy anh, tìm kiếm sự an toàn như thể anh là đấng cứu thế.

Và anh cũng cảm nhận được Hạ An Ninh trong lòng mình hơi run rẩy.

Cung Vũ Trạch liền lóng ngóng đưa tay ra, sau đó nhẹ nhàng ôm cô như một người bạn, cuối cùng từ từ siết chặt lại, ôm lấy cơ thể run rẩy của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.