19855
Hạ An Ninh về lại phòng, lúc này cô nghĩ đêm nay sẽ không ngủ nổi, là một người con gái, cô thực sự cảm thấy mất mặt.
Hạ An Ninh quả nhiên mất ngủ, tới khoảng hai giờ sáng mới gắng gượng đếm cừu chợp mắt.
Buổi sáng.
Hạ An Ninh bị tiếng cạy cửa bên ngoài đánh thức, vừa nghe đã biết là Tiểu Kha, cô đành cố kìm nén mệt mỏi đi ra mở cửa, cô tưởng rằng chỉ có Tiểu Kha nên cũng không hề thay đồ ngủ, tóc tai rối bù, bộ dạng ngái ngủ bước ra mở cửa.
Tuy nhiên, cửa vừa mở.
Bên ngoài không chỉ có cún Tiểu Kha ngồi đấy mà còn có một anh chàng mặc đồ thể thao, Cung Vũ Trạch cũng có mặt.
"A..." Hạ An Ninh lập tức kêu lên, hai tay vội vàng ôm trước ngực, mắt mở tròn kinh ngạc, bối rối nhìn một người một chó ở ngoài cửa.
Hạ An Ninh muốn đóng cửa lại nhưng không ngờ Tiểu Kha chắn lại, chui đầu vào trong, cửa lại bị mở rộng hơn, Hạ An Ninh mặc đồ ngủ in hình hoạt họa cứ thế xuất hiện trong tầm mắt Cung Vũ Trạch.
Hạ An Ninh vô cùng xấu hổ, ngón tay trắng ngấn vội vàng vuốt tóc, bên dưới mái tóc dài là gương mặt trắng hồng, cô không biết rằng, động tác vuốt tóc của con gái có sát thương vô cùng lớn đối với đàn ông.
Quả nhiên ánh mắt Cung Vũ Trạch càng trở lên sâu thẳm, anh nói với cô: "Xuống ăn sáng."
Hạ An Ninh chớp mắt, nhìn dáng vẻ của anh chắc là mới đi tập GYM về.
"Ờ, được thôi, tôi xuống liền." Hạ An Ninh ở trong nhà anh, đương nhiên không thể ham ngủ. Lúc này Tiểu Kha dụi mõm lên áo ngủ của Hạ An Ninh như thể muốn sàm sỡ.
Cung Vũ Trạch thấy vậy nhíu mày, Tiểu Kha sao lại dám sàm sỡ cô ấy chứ?
"Tiểu Kha, xuống lầu với tao." Cung Vũ Trạch bất giác có cảm giác hơi ghen.
Tiểu Kha nhìn cậu chủ của mình bằng đôi mắt vừa đen vừa sáng, như thể rất vô tội, không biết mình đã làm sai việc gì.
Cung Vũ Trạch lập tức dụ nó: "Hôm nay tao đã mua thức ăn mà mày thích nhất, mày không muốn xuống ăn thật sao?"
Tiểu Kha nghe nói tới ăn liền vẫy đuôi chạy tới, Cung Vũ Trạch nói với Hạ An Ninh: "Lát nữa xuống lầu."
"Vâng! Tôi xuống ngay lập tức." Hạ An Ninh gật đầu nhìn anh bước đi.
Cô thở phào một hơi, bước vào nhà tắm, nhìn mình trong gương, cô thật xấu hổ, sao có thể để anh nhìn thấy bộ dạng xấu xí nhất của mình thế này?
Cô đánh răng xong về lại phòng, vừa hay nhận được điện thoại của công ty, bảo cô mười giờ sáng nay tới chụp hình quần áo, Hạ An Ninh vội vàng đồng ý, bây giờ thứ quan trọng nhất của cô vẫn là công việc.
Khi ăn sáng, Hạ An Ninh tỏ ra vô cùng yên lặng, Tiểu Kha đã ăn xong bữa sáng của nó, đang đùa giỡn trong đại sảnh, Cung Vũ Trạch nho nhã thưởng thức bữa sáng, ánh mắt nhìn vào cô gái đang lặng lẽ không nói lời nào ở đối diện.
Anh biết cô sắp rời đi.
"Lát nữa cô cần đi đâu, tôi đưa cô đi." Cung Vũ Trạch lên tiếng.
"Tôi tới công ty." Hạ An Ninh ngẩng đầu đáp một tiếng.
"Nếu như công việc này của cô quá mệt, tôi có thể giới thiệu công việc khác nhẹ nhàng hơn cho cô."
"Không mệt, rất tuyệt, tôi rất thích." Hạ An Ninh lắc đầu.
Cung Vũ Trạch lặng lẽ nhìn cô, thực ra với khả năng của mình, anh có thể dễ dàng giúp cô, để cô và mẹ mình thoát khỏi cảnh nghèo khổ hiện tại, nhưng anh không có lí do gì làm vậy.
Nếu như cô gái này đồng ý làm bạn gái anh nói không chừng anh sẽ làm như thế.
Đáng tiếc, là một người đàn ông có lòng tự tôn cao, Cung Vũ Trạch chưa bao giờ bày tỏ thiện ý với bất cứ cô gái nào, vì thế cho dù Hạ An Ninh có đôi chút hấp dẫn anh thì anh cũng chưa xác định được đây có phải là tình yêu hay không?
"Được rồi, ăn xong cơm tôi sẽ đưa cô đi." Cung Vũ Trạch nói xong thì không nói gì nữa.
Ăn xong bữa sáng, Hạ An Ninh để anh đưa mình tới trước cửa công ty, Hạ An Ninh vẫy tay tạm biệt anh, cô quay người bước vào đại sảnh công ty.
Sau lưng, ánh mắt Cung Vũ Trạch vẫn nhìn theo bóng cô đi vào trong sau đó mới rời đi.
Công việc của Hạ An Ninh ngày hôm nay khá nặng, tối qua lại ngủ không ngon giấc nhưng cô vẫn kiên trì chụp hết toàn bộ trang phục, buổi chiều cô thanh toán được một khoản tiền, mười nghìn tệ, đây là tiền lương cô chụp hết toàn bộ trang phục trong thời gian này.
Cất mười nghìn tệ vào trong túi, tâm trạng Hạ An Ninh lập tức trở nên vui vẻ, cuối cùng cô đã kiếm được tiền rồi.
Đối với một cô gái mười chín tuổi, có thể kiếm được tiền là một việc vô cùng đáng mừng!
Hạ An Ninh nghĩ tới việc lần trước mẹ cô bán sợi dây chuyền của cô đi, bây giờ trong tay chắc vẫn còn tiền nên cô không muốn đưa tiền cho mẹ ngay, mẹ có tiền sẽ lại đi đánh bạc, cô phải dồn lại, dồn nhiều một chút, sau này sẽ trả dần cho Cung Vũ Trạch, trả hết món nợ này.
Khi Hạ An Ninh về nhà đã là bảy giờ tối, mẹ vẫn chưa về.
Hạ An Ninh bật đèn lên, tìm một ít mì trong tủ lạnh nấu ăn.
Hiện tại cô không có việc gì đặc biệt thì sẽ không tiêu tiền bừa bãi.
Lúc này Hạ Thục Hoa đang ngồi trong sòng bài hào hứng chiến đấu, vận may của bà ta hôm nay không tồi, liên tục ù mấy ván, cảm nhận được mùi vị của thắng tiền, bà ta lập tức không muốn về nữa.
Tuy nhiên bà ta không biết rằng, trên bàn mạt chược hôm nay có người dùng thủ đoạn để bà ta thắng được chút đỉnh.
Người này chính là Lưu trọc đầu, lão ta biết Hạ Thục Hoa vẫn còn đơn thân, Hạ An Ninh cũng không có bố, vì thế chỉ cần gữ chân Hạ Thục Hoa vậy thì bên cạnh Hạ An Ninh sẽ không có ai bảo vệ, lão ta sẽ có cơ hội ra tay.
Lưu trọc đầu vẫn có ý đồ đen tối với Hạ An Ninh, từ sau khi nhìn thấy Hạ An Ninh trong đầu lão ta toàn hình bóng xinh đẹp, thuần khiết của cô. Sở thích của Lưu trọc đầu là gái và cờ bạc, nhưng đối với việc chơi gái, lão ta thích chọn những cô gái trẻ, mới mẻ để ra tay.
Xe của Lưu trọc đầu vẫn đợi dưới lầu nhà Hạ Thục Hoa, thuộc hạ của lão nói rằng, Hạ An Ninh đã về nhà.
Lưu trọc đầu liền gọi điện thoại nói với thuộc hạ đầu bên kia: "Giữ chân Hạ Thục Hoa, bọn mày hãy nương tay một chút, cho cô ta thắng một ít tiền, tuyệt đối không được để cô ta rời khỏi sòng bài."
Người đầu dây bên kia đồng ý, Lưu trọc đầu liền bỏ điện thoại xuống nhìn vào ánh đèn đang thắp sáng trên lầu nhà Hạ An Ninh, nhếch mép cười tàn nhẫn, bây giờ bên cạnh Hạ An Ninh không có ai bảo vệ, tối nay sẽ là lúc lão ta có thể hưởng thụ tận tình.
Cùng lắm thì sau khi xong việc lão ta sẽ bỏ ra ít tiền để bịt miệng Hạ Thục Hoa là xong.
Dù sao thì đối với con bạc, tiền vẫn là cách giải quyết tốt nhất.
Lúc này, Hạ An Ninh đang đợi mẹ về, có điều cô cũng biết chắc chắn mẹ lại đang ở sòng bạc, không thể về ngay.
Hạ An Ninh cầm một cuốn sách ra ban công để đọc, dưới ánh đèn cô có thể nhìn thấy tòa nhà của Cung Vũ Trạch, mặc dù rất xa nhưng phát hiện này khiến môi cô khẽ mỉm cười.