19824
Hạ An Ninh đứng trước sảnh lớn, chỉ cảm thấy tay chân mình cứ như đang bị dây thép trói lại vậy, khiến cô không biết nên làm thế nào.
“Hạ tiểu thư, đi vào thôi! Thiếu gia đang ở trên lầu dưỡng thương.” Hà Vĩnh nói với Hạ An Ninh.
Hạ An Ninh gật gật đầu cầm quần áo đi vào, cô quan sát căn biệt thự khủng lồ này mà tim đập thình thịch, lẽ nào công việc sau này của cô là quét dọn căn biệt thự này sao? Thế thì từ sáng đến tối cô cũng không làm xong mất!
Trong lòng Hạ An Ninh dấy lên các kiểu suy nghĩ, Hà Vinh dẫn cô lên lầu: “Tôi đưa cô tới xem phòng của cô trước.”
Hạ An Ninh “vâng” một tiếng rồi đi theo Hà Vĩnh lên lầu, cô bước từng bước một lên bậc thang cao cấp, vịn vào tay vịn trắng muốt như ngà voi, tim cô cũng cảm thấy hồi hộp theo.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn từ hành lang vọng tới, cô vừa bước lên tầng hai đã bị vầng tấm cửa làm cho hồi hộp.
Chỉ thấy nó vừa mở ra, xuất hiện nam nhân cao lớn mà tối qua bị thương đang cho tay vào túi quần
Hạ An Ninh nhìn từ đôi chân dài của anh, nhìn tiếp lên thân hình xuất chúng đó, cuối cùng là khuôn mặt tuấn tú soái khí, nam nhân này còn cao hơn cả cô tưởng.
Dẫu rằng trên đầu anh vẫn đang băng quanh đầu nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào tới khí chất thanh tao cao quý của người đàn ông này, chiếc áo sơmi màu đen càng lộ ra vẻ thanh cao không vướng tục của anh.
Lúc anh tiến đến gần cô, chiều cao 1m65 của Hạ An Ninh đột nhiên trở thành người lùn.
“Xin chào!” Hạ An Ninh gượng cười chào hỏi.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch lạnh lùng nhìn xuống khuôn mặt cô gái, anh nhìn cô chằm chằm rồi quay sang dặn dò Hà Vĩnh: “Để cô ta ở phòng cạnh tôi, sau này có việc gì cần sai khiến cũng tiện.”
“Vâng!” Hà Vĩnh gật đầu.
Nụ cười của Hạ An Ninh lúc này có chút gượng gạo.
“Chú Hà, tí nữa chú bảo ban cô ta xem cần làm việc gì, tôi đi ra ngoài bây giờ.” Cung Vũ Trạch lên tiếng.
“Thiếu gia, tôi lập tức bảo vệ sĩ chuẩn bị đi cùng cậu.” Hà Vĩnh lo lắng nói.
Cung Vũ Trạch nheo nheo mắt: “Không cần đâu, tôi đi thăm cậu, tối nay ăn xong mới về.”
“Vâng!” Hà Vĩnh vừa nghe tới đi đến phủ tổng thống uy nghiêm thì biết là không tiện đem theo vệ sĩ.”
“Vậy thiếu gia lái xe cẩn thận.” Hà Vĩnh dặn cậu.
“Ừm!” Cung Vũ Trạch đáp lại, đôi chân dài sải từng bước xuống lầu.
Đằng sau, Hạ An Ninh khẽ quay đầu nhìn theo bóng dáng nam nhân đó đi xuống, chỉ cảm thấy nam nhân này đứng trong toà biệt thự đẹp như một bức tranh, dường như anh chính là một kiệt tác hoàn mỹ ở trong một bối cảnh hoàn mỹ.
Hà Vĩnh cũng đưa mắt tiễn Cung Vũ Trạch, sau khi ông được chủ của Cung gia Cung Vũ Tiêu cứu thì luôn tận tâm tận lực chăm sóc thiếu gia nhà Cung gia trưởng thành, ông ở bên Cung Vũ Trạch cũng đã năm năm rồi.
“Thiếu gia nhà các người tên gì vậy?” Hạ An Ninh hiếu kỳ hỏi.
“Thiếu gia nhà chúng tôi tên Cung Vũ Trạch, sau này cô gọi là thiếu gai giống tôi là được.”
“Thiếu gia…” Hạ An Ninh khẽ lẩm bẩm một tiếng, đây dường như là xưng hô của thời cổ đại, nó khiến cô có chút chưa thích nghi.
“Lẽ nào Hạ tiểu thư chưa bao giờ nghe nói tới tập đoàn Cung thị sao?” Đó là công ty của thiếu gia nhà chúng tôi.”
Hạ An Ninh trợn ngược mắt, cô vô cùng kinh ngạc, là Cung thị năm nào cũng xếp đầu bảng giới nhà giàu sao?
Nam nhân vừa rồi chính là thiếu gia nhà họ Cung? Chẳng trách giàu đến mức khiến cô bị sốc.
“Tôi nghe nói rồi! Là một tập đoàn đa quốc gia vô cùng lớn mạnh.” Hạ An Ninh đáp.
“Đúng thế! Lần này thiếu gia của chúng tôi về nước là để thừa kế công ty!” Hà Vĩnh nói xong, đẩy một cánh cửa phòng khách ra nói với cô: “Sau này cô ở đây nhé! Cần hay thiếu cái gì cứ nói với tôi một tiếng.”
“Chú Hà, cảm ơn chú, không cần đâu ạ.” Hạ An Ninh nhìn qua, căn phòng này đầy đủ mọi thứ, cô đến để làm việc chứ không phải hưởng thụ.”
“Thiếu gia chúng tôi học ở nước ngoài , vừa về nước nên thật sự cần một người hầu bên cạnh.” Hà Vĩnh đã hoàn toàn biến thành một quản gia lắm điều.
“Vâng! Cháu sẽ làm việc thật tốt.” Hạ An Ninh nhoẻn miệng cười.”
“Được, vậy cháu thu dọn chút đi rồi chú sẽ nói về công việc sau này của cháu.”
Thời gian sau đó Hạ An Ninh bắt đầu tìm hiểu về công việc của mình, công việc của cô hoàn toàn không phải là quét dọn biệt thự, cũng chẳng phải chăm sóc cây cỏ mà công việc của cô đại loại là phụ trách bưng trà rót nước cho thiếu gia, sắp xếp bát đũa, gấp gọn chăn màn, vệ sinh nhà tắm và đưa quần áo đi giặt khô.
Hạ An Ninh vừa nhận thức công việc của mình vừa cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, sao việc cô làm đều là việc tương đối cá nhân của vị Cung thiếu gia này vậy?
“Thiếu gia của chúng tôi mắc bệnh sạch sẽ, bình thường cậu ấy không thích người lạ lại gần.”
Hạ An Ninh bất giác chớp chớp mắt, cảm giác công việc sau này nhìn thì đơn giản nhưng thực chất việc hầu hạ vị thiếu gia con nhà giàu này chẳng dễ dàng gì!
“Như vậy đã đi! Để xem thiếu gia còn việc gì muốn cô làm nữa, bình thường thì chúng ta sẽ có đầu bếp riêng tới nấu ăn, cô chỉ cần đúng giờ xuống nhà dùng bữa là được.”
“Cháu và thiếu gia cùng ăn sao?” Hạ An Ninh đã đặt mình vào vị trí của người hầu.
Hà Vĩnh không kiếm được bật cười: “Hạ tiểu thư, cô đừng hiểu nhầm, bây giờ không phải thời cổ, tuy công việc của cô là người hầu nhưng thiếu gia không có quy định cô không thể cùng ăn với cậu.”
“Vậy chú thì sao?” Hạ An Ninh tò mò hỏi.
“Tôi không ở đây, tôi ở chỗ cách đây 15 phút lái xe, trước mắt ngoài cô ở đây thì những người khác bên cạnh thiếu gia như vệ sĩ, đầu bếp đều ở xung quanh.
Hạ An Ninh lại bị ngạc nhiên them lần nữa, không ngờ nhiều người như vậy mà chỉ hầu hạ một mình nam nhân này!
Cô nuốt nước bọt: “Thiếu gia nhà chú dễ sống cùng phải không!”
“Thiếu gia dễ sống lắm.” Hà Vĩnh cười.
Thế nhưng Hạ An Ninh lại có một cảm giác bất an, dù gì cô cũng là người hại anh xảy ra tai nạn bị thương.
Nhưng, bây giờ cô làm gì còn lựa chọn, ngoài việc ở đây cô vốn dĩ chẳng còn nơi nào để đi nữa.
‘Thiếu gia không ở nhà cô cũng không cần làm việc, về phòng nghỉ ngơi đi!” Hà Vĩnh nhìn vẻ mệt mỏi trong đôi mắt cô.
Tối qua cô ngủ cả đêm ở góc công viên, cả ngày lại phải lên lớp, Hạ An Ninh thật sự cảm thấy mệt, Hà Vĩnh nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo người đưa bữa tối qua.”
Hạ An Ninh vô cùng cảm động trước ông chú trung niên này.
Hạ An Ninh về phòng, nằm trên chiếc giường to êm ái, cô dường như đang nằm mơ vậy, cô lật người sang bên một bên rồi mệt mỏi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lúc này, cô chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc, nối sợ hãi tối qua trong cô vẫn chưa biến mất.
Sau này cô nên làm thế nào! Cô giờ đây không còn sức mà nghĩ nữa rồi.