19816
Sáng sớm.
Paton có cảm giác chẳng lành, tối qua khi hắn ta định liên hệ với Lý Chính, điện thoại của Lý Chính luôn trọng trạng thái máy bận, hắn ta nghĩ, đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà có người đã cản trở liên lạc.
Paton thực sự không cam tâm bị Tịch Phong Hàn kiểm soát như vậy, hắn ta thậm chí cảm giác tính mạng mình gặp nguy hiểm và không được bảo đảm. Paton muốn rời khỏi đất nước này trước, hắn lập tức thu dọn hành lý gọi xe riêng của khách sạn đưa mình ra sân bay.
Trong phủ tổng thống, Tịch Phong Hàn từ sáng sớm đã ngồi trên ghế làm việc, anh mắt sâu thẳm nhìn về một chỗ, Trì Dương đứng bên cạnh đợi mệnh lệnh của anh.
"Ngài tổng thống, máy bay của Paton sẽ cất cánh lúc mười giờ, hiện tại hắn ta đã gọi xe rồi, hơn nữa xe hắn gọi chính là chiếc xe mà chúng ta sắp đặt, hắn đã lên xe."
"Tốt! Làm theo kế hoạch đi! Không được để hắn rời khỏi nước ta!" Tịch Phong Hàn dứt khoát ra lệnh.
"Vâng." Trì Dương cũng cầm điện thoại lên gọi một số điện thoại, dặn dò một tiếng với người đầu dây bên kia.
Trong hai giờ đồng hồ tiếp theo, Tịch Phong Hàn tham gia một cuộc họp, khi bước ra, Trì Dương đã đứng sẵn trước cửa văn phòng đợi anh, ánh mắt Tịch Phong Hàn nhìn lên người anh ta.
Trì Dương bình tĩnh đáp: "Tịch thiếu, đã giải quyết rồi! Việc này chúng ta đã báo với các nước khác, tất cả đều rất hoàn mỹ, không để lại bất cứ sơ hở nào."
Tịch Phong Hàn khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục dặn dò: "Chú ý nhất cử nhất động của Lý chính, nhất định không được để anh ta tiếp xúc việc của Tiểu Duyệt."
"Vâng." Trì Dương gật đầu.
Tịch Phong Hàn ngồi lại phòng làm việc, khẽ thở phào một hơi, cuối cùng manh mối cuối của Sở Duyệt cũng đã bị đứt quãng, sau này cô có thể ở bên anh xuất hiện trước công chúng vơi thân phận phu nhân của anh.
Nghĩ tới việc này, ánh mắt Tịch Phong Hàn lại thoáng qua nụ cười.
Trong phủ tổng thống, Sở Duyệt cũng đang lo lắng nhưng cô nhanh chóng nhận được điện thoại của anh thông báo cho cô tin tốt lành này, cô không khỏi nhẹ lòng. Người như Paton, trên thế giới này bớt đi được một tên cũng là một việc tốt, có thể loại bỏ rất nhiều tai họa phát sinh. Loại người như hắn ta chuyên đi châm ngòi chiến loạn thì không nên sống trên cõi đời này.
Sở Duyệt ôm con trai vào lòng, cậu nhóc đã biết cười, khi cười sẽ có hai má núm đồng tiền xuất hiện, Sở Duyệt bất giác suy nghĩ, sau này lớn lên không biết con sẽ giống ai.
Nhưng cậu bé có má núm đồng tiền thực sự rất đẹp trai, rất cuốn hút.
Cậu nhóc có kế thừa vị trí của ba mình hay không? Trở thành một nam tử hán có bản lĩnh, có khí phách, dám nghĩ dám làm.
Thời gian tiếp theo, Lý Chính cho người đi khắp nơi tìm kiếm thông tin, cuối cùng họ cũng điều tra được tới nước F, có được lý lịch trưởng thành hoàn chỉnh của Sở Duyệt, khiến anh ta mừng hụt một phen. Ngược lại toàn bộ những việc làm bẩn thỉu của anh ta đã bị Tịch Phong Hàn nắm trong tay, chỉ cần đợi thời gian xử lý anh ta.
Uy nghiêm tổng thống của Tịch Phong Hàn không phải ai cũng dám khiêu chiến.
Lần này, những người thầm có dã tâm sẽ được chứng kiến thủ đoạn của anh.
Một tháng sau, việc của Lý Chính bại lộ, lập tức bị cách chức, Tịch Phong Hàn cũng rất nể mặt anh ta, không khiến anh ta quá mất mặt, việc này tới đây chấm dứt.
Con của Chiến Tây Dương và Sở Nhan ra đời vào tháng mười một năm nay, một cô công chúa xinh đẹp, điều này khiến Sở Duyệt nghe xong vô cùng ngưỡng mộ.
Ông Chiến vô cùng vui mừng, ông cũng rất thích cháu gái nội đáng yêu, khi làm tiệc đầy tháng, người nhà họ Sở, người nhà họ Tịch đều tới tham dự, một phòng riêng, Cung Vũ Trạch đứng đầu bọn trẻ, hai gia tộc đã có thêm mấy tiểu công chúa và mấy tiểu thiếu gia.
Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu rất thoải mái, con họ đều đã lớn, tuy nhiên con cái đều là thiên thần, các bậc làm cha làm mẹ, có thể tham gia vào thời gian trưởng thành của con là niềm hạnh phúc lớn nhất của cha mẹ.
Hôn lễ của Tịch Phong Hàn và Sở Duyệt cũng sắp tổ chức, chọn vào tháng hai năm sau, đó cũng sẽ là một hôn lễ chấn động cả nước.
Cả nước lại đón chào một vị phu nhân mới, vị phu nhân này hoàn toàn xứng đáng với vị trí này vì cô ấy thông minh và tài giỏi.
Trên bữa tiệc, Sở Duyệt gặp được một người, đó là Lăng Hi, Lăng Hi gặp cô còn bối rối gãi đầu, chào hỏi: "Hi!"
Sở Duyệt rất cảm kích, cô mỉm cười: "Hi, chúng ta vẫn là bạn bè!"
Lăng Hi lập tức vui mừng thấp thỏm: "Đương nhiên rồi! Nếu như em không chê người bạn như tôi!"
"Đương nhiên là không!" Sở Duyệt mỉm cười.
Lăng Hi còn đang vui mừng không biết trời đất là gì bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình, chỉ thấy là ngài tổng thống đang ngồi trên bàn đầu, ánh mắt nhìn anh như thể ẩn chứa hàm ý nào đó, anh lập tức giật mình, toàn thân lạnh toát.
"A... lát tôi phải lên máy bay, có thời gian chúng ta gặp lại." Lăng Hi chỉ cảm thấy ánh mắt ngài tổng thống đang cảnh cáo mình.
Cuối cùng anh cũng biết, lần trước ở bệnh viện tại sao anh bị coi thành người không liên quan đuổi ra ngoài rồi. Thì ra khi đó anh đang theo đuổi người con gái mà ngài tổng thống thích.
Ôi! Giờ nghĩ đi nghĩ lại thấy thật đáng sợ.
Sở Duyệt là người vô cùng nhạy cảm, cô ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông của mình, Tịch Phong Hàn lập tức thu lại ánh mắt cảnh cáo đối với Lăng Hi, khi bắt gặp ánh mắt của cô liền đổi thành nụ cười dịu dàng vô cùng vô tội.
Người đàn ông tôn quý này cũng chỉ thể hiện ra vẻ mặt của cậu chàng mới lớn trước mặt cô, trước mặt người ngoài anh chín chắn, thông minh, uy nghiêm và không thể xâm phạm.
Đây là biểu hiện của việc yêu một người.
Sở Duyệt mỉm cười, lúc này bảo mẫu cũng bế cậu nhóc đang ăn vạ tới chỗ Tịch Phong Hàn, lập tức ngài tổng thống hóa thân thành ông bố bỉm sữa, ôm con dỗ dành.
Sở Duyệt cũng lập tức bước tới, lo lắng cậu bé khó chịu ở đâu đó.
Cũng may, cậu nhóc chỉ là nhớ ba mẹ, vì thế mới khóc ăn vạ, khi nhìn thấy mẹ mình liền giơ hai bàn tay bé xíu cười vui vẻ.
Trình Ly Nguyệt lúc này đang gặp phải một người họ hàng của nhà họ Sở, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, trang điểm rất tỉ mỉ. Ngồi bên cạnh cô ta là một cô bé chừng bảy tám tuổi, rất xinh đẹp, ăn vận cũng rất tây.
Người phụ nữ này sau khi nhìn thấy Cung Vũ Trạch lập tức hết lời khen ngợi, cô ta còn không khách sáo nói muốn kết thông gia với nhà họ Cung.
Cô nghĩ tới con gái mình nhỏ hơn Cung Vũ Trạch hai tuổi, vừa hay có thể xứng với Cung Vũ Trạch.
Trình Ly Nguyệt nghe xong chỉ mỉm cười, quay đầu nhìn con trai mình, thấy ánh mắt Cung Vũ Trạch thoáng qua vẻ từ chối, còn bé gái kia thì rất chủ động bước tới bắt chuyện với cậu.
"Chúng ta đi ra vườn hoa chơi đi?"
"Tôi còn phải chăm sóc em gái, không đi." Cung Vũ Trạch từ chối.
Trình Ly Nguyệt để mặc con trai trò chuyện với cô bé kia, cô cũng không có ý gì, vì cô hi vọng sau khi trưởng thành con có thể tự do yêu đương, không phải người lớn ép buộc.