Truyện Không Tên Số 14

Chương 771




19771

Chiến Tây Dương không thể ngờ, câu nói này khiến cô phản ứng mạnh như thế, anh liền rút mấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Sở Nhan mím môi cười, cười trong nước mắt, “Tây Dương, cám ơn anh!”

Chiến Tây Dương giơ tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ mái tóc cô, “Đồ ngốc, gặp gỡ nhau là một chuyện tốt đẹp, yêu nhau, là sự cố gắng của cả hai, không có ai phải cảm ơn ai cả.”

Sở Nhan nhắm mắt cười, cô thật sự rất mệt mỏi, chân vẫn còn đang ngâm, cô thì mệt ngủ thiếp đi, Chiến Tây Dương nhìn cô mệt lả, anh đặt nhẹ cô lên giường, sau đó, lau chân cho cô, để cô nằm lên gối, đắp chăn lên người.

Sở Nhan cực kì buồn ngủ, mở hờ mắt nói với anh, “Tây Dương, có thể ở bên cạnh em được không?”

“Được! Anh sẽ nằm cạnh em, em ngủ trước đi!” Chiến Tây Dương an ủi cô.

Sở Nhan rốt cuộc cũng không còn lo lắng nữa, ngủ thiếp đi.

Chiến Tây Dương về phòng của mình, lấy một bộ đồ ngủ, hôm nay anh làm việc ở trạm kiểm tra, cho nên, anh cần phải tắm đã, rửa sạch sẽ mùi vị thuốc trên người, mới đi ngủ với cô.

Sau khi Chiến Tây Dương tắm xong, thay đồ ngủ ngồi bên mép giường, giờ phút này, anh không có ý nghĩ bậy bạ gì với cô cả, cho dù có đi chăng nữa, anh cũng sẽ kiềm chế, bây giờ việc mà anh cần làm, là bảo vệ bên cạnh cô, cho cô sự tin tưởng và cảm giác an toàn.

Chiến Tây Dương ôm Sở Nhan chìm vào giấc ngủ, Sở Nhan cũng chủ động ôm lấy cổ anh, đặt mặt lên bờ vai của anh, như vậy khiến cô cảm thấy an tâm.

Đây là một buổi tối có giấc ngủ ngon nhất của Sở Nhan, nhưng vào sáu giờ sáng sớm, cô nhận được cuộc gọi thông báo, thì ra ở khoan khai thác, tiết lộ một tin tức, có một công nhân khai thác nhiễm bệnh H5, cho nên, gần trăm công nhân đang bất an lo sợ, bởi vì đây là một loại bệnh truyền nhiễm rất nặng.

Sở Nhan lo lắng tỉnh dậy, lúc này, cô cần phải đi làm công tác xoa dịu, Chiến Tây Dương thấy cô nhanh chóng mặc áo, anh vội vơ lấy áo khoác của cô khoác lên, “Đừng để lạnh, tỉ lệ nhiễm bệnh H5 rất cao, một khi miễn dịch cơ thể yếu đi, thì càng dễ nhiễm bệnh.”

“Vâng! Tây Dương, anh ngủ thêm xíu đi! Dù sao thì công việc của anh cũng không gấp lắm.” Sở Nhan nói.

Chiến Tây Dương lắc đầu, “Anh không ngủ được, em đi làm trước đi! Buổi trưa gọi điện.”

“Được! Buổi trưa gọi điện.” Dứt lời, Sở Nhan mở cửa nhanh chóng rời khỏi, gặp mặt với người của cô.

Sở Nhan vừa đi, Chiến Tây Dương cũng vội vàng trở về phòng của mình, anh cầm điện thoại trực tiếp gọi cho thầy.

“Alo, Tây Dương.” Đầu dây bên kia là tiếng ồn hỗn loạn, xen lẫn giọng nói của Preece.

“Thầy ơi em tới nước X rồi, thầy đã nghiên cứu ra thuốc giải chưa?” Chiến Tây Dương hỏi.

“Sao em lại đến đây vậy? Tây Dương, bên đây rất nguy hiểm, chẳng phải thầy dặn em ở trong nước phối hợp với thầy sao?”

“Bạn gái em làm việc ở đây, em cần phải qua theo, em muốn biết tiến triển của mọi người như thế nào rồi.”

“Còn đang tìm kiếm loại thuốc giải tốt hơn nữa, trước mắt ngoài phương thức chữa trị bảo thủ, vẫn chưa tìm được cách giải quyết tốt nhất, nhưng cách này cũng chưa hiệu quả, chỉ có thể giúp cho bệnh tình không khuếch trương thêm, không có cách chữa dứt triệt để.”

“Thầy ơi, em muốn qua kiếm người!” Chiến Tây Dương quyết định, nếu bên khoan bị nhiễm bệnh, không được chữa trị, thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận dịch bệnh lớn, và nhiệm vụ lần này của Sở Nhan, cũng sẽ nguy hiểm cực kì, cực kì khó khăn, thậm chí khiến cô mất việc.

Cho nên, anh không thể chỉ làm công tác kiểm tra bình thường ở trạm kiểm tra được, anh phải thâm nhập nguồn gốc của căn bệnh, anh phải nghiên cứu thuốc giải hiệu quả với thầy, cứu những người này.

Chiến Tây Dương đáng lẽ phải nói một tiếng với cô, nhưng mà, thời gian của anh gấp rút lắm, thầy đưa cho anh một địa chỉ, và họ sẽ chuyển đổi địa điểm nhanh chóng, cho nên, anh cần phải theo kịp.

Chiến Tây Dương chỉ còn cách xé để lại một tờ giấy, nhắn ghi chú cho Sở Nhan, đưa cho một nhân viên, dặn cô phải giao cho Sở Nhan sau hai tiếng đồng hồ, Chiến Tây Dương kiểm tra xong chiếc xe chống đạn, còn có lương thực và nước uống, chuẩn bị đi tìm thầy, trước khi anh xuất phát, lại nhận được tin báo bên khoan, bên kia hình như càng lúc càng hỗn loạn, đang cầu cứu bên đây, và có nhiều lời nói chói tai, Chiến Tây Dương không có nhiều thời gian để nghe.

Bây giờ việc mà anh có thể giúp Sở Nhan, đó là giải quyết nguy cơ của trận dịch bệnh này, giúp công việc của cô đạt được thành quả.

Buổi trưa, Sở Nhan có chút mệt mỏi ngồi lại trong phòng nghỉ, cùng cấp dưới thảo luận tìm cách làm sao giải cứu đám công nhân, đồng thời, cô cũng báo cáo tất cả cho Tịch Phong Hàn, nhà nước rất xem trọng, nhưng bây giờ bởi vì bị mọi thứ bị giới hạn, những người nhiễm bệnh phải ở đây cách ly một thời gian, nếu không, virus bệnh có thể sẽ mang về trong nước, trở thành một cuộc nguy hại.

Cho dù Tịch Phong Hàn làm thế có vẻ hơi tuyệt tình, nhưng mà, anh buộc phải hạ lệnh.

Sở Nhan đang chuẩn bị đứng dậy đi đến căn tin, trợ lý của cô chạy đến, “Nghị viên Sở, Chiến thiếu gia nhờ người đưa cho cô!”

Sở Nhan đón lấy tờ giấy, cô cầm lên xem, mới đọc mấy dòng, cặp mày liền cau có, đợi cô xem xong, cô thở gấp, “Chiến Tây Dương…”

Sao anh có thể đi đến nơi nguy hiểm?

“Anh ta đi bao lâu rồi?”

“Người đưa thư nói, Chiến thiếu gia đã rời đi hai tiếng đồng hồ rồi.”

“Cái gì?” Lồng ngực Sở Nhan cảm thấy khó thở, trong lòng cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế, nỗi sợ mất đi một người mạnh mẽ trỗi dậy.

Sở Nhan cầm điện thoại, gọi số của Chiến Tây Dương, quả thật không có ở trong trại phục vụ, cả con người Sở Nhan toát mồ hôi lạnh.

Trong thư viết, Chiến Tây Dương bảo cô đừng căng thẳng, đợi anh trở về an toàn.

Nhưng mà, sao Sở Nhan không căng thẳng được chứ, Chiến Tây Dương là ai? Thân phận của anh ta còn là em họ của ngài tổng thống, còn là đứa cháu duy nhất của Chiến tổng thống tiền nhiệm.

Sở Nhan cũng đã gọi một cuộc điện thoại cho Tịch Phong Hàn, báo cáo về vụ việc này, đầu dây bên kia Tịch Phong Hàn cũng hoảng sợ mấy giây, xem ra, Chiến Tây Dương sớm biết được thầy đang ở bên đó, cho nên, anh qua đó vừa vì Sở Nhan, và cũng đi vì mục đích khác.

Chỉ là trước đó anh vẫn còn che giấu, bây giờ, vùng khoan bên đó xảy ra dịch bệnh truyền nhiễm, anh ta không thể không tham gia cuộc chiến chống lại này, bởi vì, tất cả những gì anh làm, đều là vì Sở Nhan.

Lúc bấy giờ, Tịch Phong Hàn ở tận nước bên kia xa xôi, anh chỉ dặn dò Sở Nhan, để anh ta và quan chức cấp cao nước X liên lạc với nhau, để họ liên hệ với đội nghiên cứu chữa trị, quan tâm thường xuyên đến động tĩnh của đội Chiến Tây Dương.

Cho dù Tịch Phong Hàn không có đưa ra mệnh lệnh này, Sở Nhan cũng đã tiếp mấy cuộc gọi sau đây, nhận được tin tức của đội cứu trợ chữa trị, cô muốn nhanh chóng biết được vị trí của đội Chiến Tây Dương, ít ra, cô có thể liên lạc với anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.