19767
Sáng sớm.
Chiến Tây Dương với tư cách là bác sĩ của Tịch Phong Hàn, sáng sớm hẹn xong với trợ lý Trì Dương, anh liền tới đây để khám sức khỏe định kì cho Tịch Phong Hàn.
Trong phòng nghỉ, Chiến Tây Dương làm một loạt kiểm tra sức khỏe cho Tịch Phong Hàn, sau khi viết báo cáo, Chiến Tây Dương chuẩn bị ra về, Tịch Phong Hàn liền gọi anh lại: "Tây Dương, đợi chút, có việc này anh cần nói với em."
Chiến Tây Dương chuẩn bị rời đi lập tức dừng lại, anh quay người hiếu kì hỏi: "Việc gì vậy?"
Tịch Phong Hàn chỉnh sửa lại tay áo, bước tới bên cạnh anh lên tiếng; "Em có biết Sở Nhan ra nước ngoài rồi không?"
Chiến Tây Dương sững người: "Cô ấy ra nước ngoài? Đi công tác sao?"
Tịch Phong Hàn nhíu mày, gật đầu: "Đúng vậy."
Chiến Tây Dương rất hiểu Tịch Phong Hàn, nếu như Sở Nhan chỉ đơn giản là đi công tác thì anh ấy sẽ không nói với anh, vậy thì chuyến công tác lần này lẽ nào có nguy hiểm gì sao?"
"Cô ấy không xảy ra việc gì chứ!" Chiến Tây Dương lo lắng hỏi.
Tịch Phong Hàn sắc mặt lo lắng nói: "Nước X xảy ra một số vấn đề ngoại giao, một nhóm thợ mỏ bị giam giữ ở bên đó, Sở Nhan đi trao đổi ngoại giao với quan chức cấp cao bên đó, hi vọng có thể đón thợ mỏ của chúng ta về."
Chiến Tây Dương nghe nói tới nước X lập tức mặt biến sắc: "Sao lại đi tới nước đó? Đây là một nước vô cùng bạo loạn, nguy hiểm trùng trùng!"
Giọng Chiến Tây Dương có phần trách móc, nhưng anh nói xong mới nhớ tới Tịch Phong Hàn là tổng thống, còn Sở Nhan là cấp dưới của anh ấy, cũng là một thành viên của bộ ngoại giao, đây là công việc của cô ấy, không cần biết có nguy hiểm hay không cô ấy đều phải đối mặt.
"Tây Dương, em đừng lo, anh đã nói trước với lãnh đạo bên đó rồi, họ hứa sẽ bảo vệ sự an toàn của đoàn cán bộ nước ta."
Chiến Tây Dương trong lòng vô cùng lo lắng, ngoại giao vốn là một việc vô cùng nguy hiểm, có liên quan tới người nước ngoài, chỉ cần một chút bất hòa, người thân phận như Sở Nhan đương nhiên sẽ gặp nguy hiểm trước tiên.
Chiến Tây Dương khi rời khỏi phủ tổng thống, đầu óc vô cùng bấn loạn, trong lòng toàn nghĩ về việc Sở Nhan phải sống một mình ở nước X, cô có gặp nguy hiểm gì không? Cô sẽ thành công dẫn được thợ mỏ về nước chứ?
Chiến Tây Dương hít một hơi thật sâu, lúc này, điện thoại trong tay anh cũng đổ chuông. Anh cầm lên xem, hơi ngạc nhiên, là điện thoại đường dài quốc tế, không hiện tên.
"Alo!" Chiến Tây Dương hỏi bằng tiếng Anh.
"Alo, Tây Dương phải không? Tôi là giáo sư Preece, còn nhớ trước đây tôi đã nhắc với em về virus truyền nhiễm H5 không? Bây giờ cuối cùng chúng tôi đã phát hiện ra loại virus nguy hiểm này, đã có hàng trăm người tử vong." Đầu dây bên kia, giao sư đang gọi điện từ một nơi rất ồn ào.
Nhưng Chiến Tây Dương cũng vẫn nghe rất rõ ràng lời ông nói, anh rất ngạc nhiên: "Giáo sư, thầy phát hiện ra ở nơi nào?"
"Tôi đang ở chiến khu phía bắc nước X, nơi này từng chôn một nghìn binh lính đảng phản động, hiện giờ virus H5 lan truyền khắp vùng này, tôi nghe tin cách đây một tuần sau đó mới tới. Bây giờ virus này lây lan rất nhanh, xác suất tử vong cũng rất cao, tôi muốn cùng em nghiên cứu, tôi sẽ gửi dữ liệu cho em, em có thời gian giúp tôi thống kê nhé!"
Nước X!
Chiến Tây Dương giật mình sợ hãi, tại sao lại là nước X? Sở Nhan đang đàm phán ở đất nước này, tình hình bất ổn không an toàn.
"Lan rộng không? Hướng lây lan là gì?"
"Mọi kết quả đều chưa biết được, hiện giờ tôi đang cùng nhân viên y tế của bên này cứu người, chưa có thời gian thống kê, nhưng ở đây đã lây lan rất nghiêm trọng rồi, nếu như không nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc điều trị và vắc-xin, nơi này sẽ là chiến trường dịch bệnh."
"Vâng! Em sẽ phối hợp với thầy!"
"Được! Tôi sẽ gửi vào email của em, em có thời gian hãy giúp tôi làm một vài nghiên cứu! Thiết bị ở đây có hạn, rất nhiều nghiên cứu không thể triển khai, Tây Dương, chỉ có thể giao cho em thôi, tôi ngắt máy nhé." Đầu dây bên kia Preece lập tức ngắt máy.
Chiến Tây Dương sững người, điện thoại của anh lại vang lên, anh nhìn màn hình là Tịch Phong Hàn.
Anh vội vàng nhấc máy lên nghe: "Alo, anh à, sao vậy?"
"Tây Dương, nhận được thông báo khẩn cấp, nước X có một loại virus truyền nhiễm đang lây lan, người của chúng ta xuất phát đi nước X, trong thời gian ngắn sẽ không thể đón về nước được, cần phải cách ly và kiểm tra ngặt nghèo mới có thể lên máy bay từ nước X."
"Sao cơ? Vậy Sở Nhan cũng không thể về sao?" Trái tim Chiến Tây Dương như bị bóp chặt.
"Bất cứ ai nếu chưa được chẩn đoán chính xác đều không thể về nước." Đầu dây bên kia giọng nói của Tịch Phong Hàn vô cùng nghiêm khắc.
"Còn máy bay tới nước X không?"
"Tây Dương, em không thể đi, nơi đó rất nguy hiểm." Giọng nói của Tịch Phong Hàn rất lo lắng.
Chiến Tây Dương ở đầu dây bên này vô cùng kiên định: "Em nhất định phải đi, em không muốn Sở Nhan gặp nguy hiểm."
"Cô ấy sẽ không có nguy hiểm gì cả, anh có thể phái người đi bảo vệ cô ấy!" Tịch Phong Hàn nói rất kiên định, anh cũng không muốn đứa con duy nhất của cậu mình gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, đây là lòng tư lợi của anh.
Chiến Tây Dương hít một hơi thật sâu nói: "Anh, anh hãy để em đi đi! Cho dù em ở lại trong nước cũng sẽ rất khổ sở, không bằng cho em đi chăm sóc Sở Nhan."
"Tây Dương..."
"Đừng khuyên em nữa, em quyết định rồi, anh biết em thích Sở Nhan, lúc này em nên ở bên cạnh cô ấy."
Tịch Phong Hàn đầu bên kia biết không khuyên can nổi anh, trầm ngâm giây lát nói: "Hai tiếng nữa, sân bay sẽ có một chuyên cơ bay tới nước X, sẽ có hai nhân viên y tế đi cùng để kiểm tra sức khỏe cho người dân nước X, em hãy đi đi."
"Cám ơn anh."
"Tây Dương, hãy hứa với anh, ngoài chăm sóc Sở Nhan ra, nhất định không được làm bừa, anh chỉ hi vọng mọi người đều khỏe mạnh."
"Vâng! Em biết rồi!" Chiến Tây Dương đáp, sau đó vứt điện thoại, lập tức về nhà, anh phải thu dọn hành lý tới sân bay, không có việc gì có thể khiến anh vui bằng việc tới nước X cùng Sở Nhan.
Hơn nữa trong điện thoại anh còn chưa nói với Tịch Phong Hàn, thầy giáo của anh đang làm nghiên cứu, nếu như Tịch Phong Hàn biết anh đi vì loại virus này thì chắc chắn sẽ không cho anh đi.
Chiến Tây Dương thu dọn hành lý xong liền lao ngay ra sân bay. Cuối cùng mười phút trước khi máy bay cất cánh anh cũng tới nơi, trên máy bay cũng đã sắp xếp một vị trí cho anh. Chiến Tây Dương hít một hơi thật sâu, nhân viên y tế tới nước X lần này, ai nấy sắc mặt đều rất căng thẳng.
Tuy nhiên họ đều là những người có kinh nghiệm phong phú, họ mở cuộc họp ngay trên máy bay, sắp xếp trước công việc kiểm tra chi viện lần này, Chiến Tây Dương đợi sau khi họ họp xong cũng tham gia vào nhóm bác sĩ này để thảo luận về virus lần này.
Mọi người cũng biết rằng anh là bác sĩ trẻ tuổi của bệnh viện Hoàng Gia, nghe kiến giải độc đáo của anh mọi người đều rất khâm phục. Mọi người thảo luận mấy tiếng đồng hồ đều rất mệt, cũng bắt đầu chuẩn bị nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận chiến đấu sắp tới.