Truyện Không Tên Số 14

Chương 752




19752

Một chút rung động nhỏ vừa rồi, hiện giờ đã biến mất trong nháy mắt, trái lại, có một loại cảm giác lạnh lẽo ập vào lồng ngực cô, cũng đúng, đối với cô mà nói, để bắt đầu đoạn tình cảm vốn là này rất khó.

Quả thực, Hạ Đông kia hợp với Chiến Tây Dương hơn cô, cô ấy trẻ tuổi, lại là đàn em khóa dưới và đồng nghiệp của cậu ấy, có nhiều ưu điểm hơn cô, cô chẳng qua chỉ là một bà cô già đang cô đơn, muốn tìm một người để an ủi mà thôi.

Sở Nhan về thẳng nhà họ Sở, mà chiếc khăn quàng cổ trên tay cô, cô muốn tìm dịp khác để trả.

Nhà họ Cung.

Ngoài cửa sổ từng bông hoa tuyết đang bay bay, còn ở trong, một cô bé xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa ngắm nhìn tuyết rồi hưng phấn nhảy qua nhảy lại, giọng nói non nớt đó đang lớn tiếng kêu, "Tuyết...Tuyết...Tuyết..."

Phía sau cô bé, anh trai Cung Vũ Trạch của Cung Vũ Ninh bước qua, cậu bé nhìn thấy bãi cỏ bên ngoài đã có một tầng tuyết dày liền không khỏi cười hỏi em gái, "Có muốn đi đắp người tuyết không?"

"Muốn."

"Vậy em phải đồng ý với anh là mặc quần áo cho thật ấm, anh mới dắt em đi."

Gương mặt trái trứng đang đỏ hồng bởi hơi ấm trong nhà của Cung Vũ Ninh lập tức nghe lời mà gật gật, "Vâng! Anh dắt em đi nhé."

Trình Ly Nguyệt nghe con trai nói muốn dắt em gái đi đắp người tuyết liền mặc ngay cho bé chiếc áo lông vũ thật dày, đeo thêm một đôi găng tay nhỏ, chân cũng đi một đôi giày tuyết giữ ấm, đội lên cho cô bé một chiếc mũ đáng yêu, trên mặt cũng đeo khẩu trang, cuối cùng trang bị kín đến mức chỉ còn thừa ra đôi mắt to đen nhánh.

"Mami...Mami...Mau lên, mau lên đi.... Con muốn đi đắp người tuyết với anh." Cô nhóc không quá vui khi bị mẹ lật qua lật lại.

Trình Ly Nguyệt lại quàng thêm cho cô một chiếc khăn len, nhìn chung cũng xong cả rồi, Cung Vũ Trạch ở một bên mặc áo lông vũ màu xám, đội mũ đeo khăn, lộ ra một gương mặt đẹp trai, lại có một chút khí tức vững vàng của một đứa trẻ đã lớn.

"Được rồi, anh dắt em xuống."

"Các con cẩn thận chút nhé." Trình Ly Nguyệt gọi với theo, cô cũng thả lỏng cho các con ra ngoài chơi.

Hạ Hầu Lâm ở dưới lầu thấy hai đứa nhỏ ra ngoài nghịch tuyết, bà không yên tâm liền mặc một chiếc áo khoác thật dày rồi ra ngoài xem. Trình Ly Nguyệt thì lại ngồi quan sát trên lầu hai, bởi cô đang tiêm thuốc, không thể chịu lạnh, vì vậy, cô không thể chơi cùng con gái trong trời tuyết đẹp đẽ như thế này.

Cung Dạ Tiêu đã tới công ty, phải buổi chiều mới trở lại.

Trên nền tuyết, Cung Vũ Trạch đã có kinh nghiệm đắp người tuyết, Cung Vũ Ninh ở bên giúp mà thêm phiền, không phải làm đổ tuyết thì bị vấp vào tuyết ngã trái ngã phải, cái mông nhỏ đã ngồi trên hoa tuyết rồi.

"Anh ơi... Em giúp anh." Cô nhóc nặn một viên tuyết nhỏ mang qua đưa cho anh, bé xông thẳng vào đống tuyết.

"Ôi da..." Cậu bé vừa đắp được một đống tuyết thì cả người cô bé lại ngã lên trên, nhìn như một con rùa không động đậy nổi.

Cung Vũ Trạch cười khanh khách, đi qua ôm em gái dậy, hai đứa đều mặc như một quả cầu, chuyển mắt một cái cô bé đã lại đụng vào người Cung Vũ Trạch, hai đứa nhóc liền lăn qua lăn lại trên nền tuyết.

Trước cửa sổ, khóe miệng của Trình Ly Nguyệt đã giương cao lên, nhìn các con ngây thơ đáng yêu, cô thật sự muốn chơi cùng chúng.

"Anh ơi... Người tuyết của chúng ta ở đâu rồi!" Dùng giọng nói non nớt hỏi anh trai mình, bé rất muốn thấy người tuyết mà!

"Em ngoan ngoãn đứng ở đây không được động đậy! Anh sẽ đi đắp."

"Vâng! Em sẽ ngoan ạ." Cô bé khép đôi chân nhỏ lại, ngoan ngoãn đứng yên không động đậy.

Sau đó, Cung Vũ Trạch bắt đầu đắp, sau khi đắp xong, bé cắm vào thêm đồ trang trí để làm đôi mắt, cái mũi, cái miệng, ngay tức khắc, một người tuyết xinh đẹp đã được nặn xong.

"Oa! Anh trai giỏi quá, anh trai giỏi quá đi." Cô nhóc vỗ tay, sùng bái anh mình vô cùng.

Cung Vũ Trạch lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, bắt đầu chụp hình em gái và người tuyết, cô nhóc vẫy vẫy cái tay béo mập.

Trận tuyết này đem tới thật nhiều niềm vui và hạnh phúc.

Chẳng bao lâu sau, nhà họ Cung sẽ lại có thêm một tiểu thiếu gia nữa, dường như mùa đông này chuyện vui tới liên tiếp, Trình Ly Nguyệt đang tiêm đợt thuốc trị liệu thứ hai, cô hi vọng rằng mình có thể mau mau nhớ lại, bởi chuyện cùng con mình trưởng thành là một việc tốt đẹp biết bao.

Cô có được ký ức cùng con gái, nhưng lại thiếu mất về con trai mình, và cả quá trình quen biết rồi yêu nhau với Cung Dạ Tiêu nữa, cô mong rằng có thể mau chóng nhớ lại một chút.

Giờ phút này, cô nhìn hai đứa con đáng yêu ở ngoài, trong lòng thoả mãn vô cùng.

Cô nhóc bắt đầu đuổi theo anh mình trong tuyết, giống như một chú bướm vui vẻ, trong cả khu vườn tràn ngập tiếng cười khanh khách của bé, "Anh ơi... Anh đợi em với..."

Cung Vũ Trạch quay người đợi cô, cô bé nhào tới ngay lập tức, lại làm ngã anh trai mình, Tiểu Vũ Ninh như một chiến sĩ giành được thắng lợi ngồi trên bụng anh, cười đắc chí vô cùng.

Cung Vũ Trạch đưa tay ôm lấy bé, cả hai anh em chơi với nhau rất vui.

Buổi chiều, một chiếc xe màu đen đi vào trong vườn, Cung Dạ Tiêu khoác trên mình một lớp tuyết mỏng bước tới, cởi chiếc áo gió màu đen ra, âu phục ở tronh chỉn chu, nhìn vừa gọn gàng lại đầy sự cuốn hút của người đàn ông thành thục.

"Baba..." Một giọng nói mỏng manh vang lên, Cung Vũ Ninh xông tới từ phía bên kia, Cung Dạ Tiêu cúi người xuống ôm lấy con gái, nghe bé kể chuyện hôm nay đắp người tuyết với anh trai.

"Vâng! Con cũng đắp cùng ạ! Con đắp được rất nhiều rất nhiều tuyết, anh giỏi lắm, con cũng rất giỏi!" Cô bé tranh công với ba của mình.

Trình Ly Nguyệt cười bước tới, cũng không vạch trần sự khoe khoang nho nhỏ này của con gái, Cung Dạ Tiêu đưa tay ôm lấy cô, "Hôm nay em thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

"Không! Em khỏe lắm!" Trình Ly Nguyệt trả lời, cô nhóc lập tức bỏ baba nhào vào lòng mami, gương mặt nhỏ nhắn xinh như búp bê khiến người ta yêu thương khôn cùng."

Trình Ly Nguyệt đặt bé xuống, "Đi luyện đàn với anh đi, để anh dạy con."

"Vâng!" Cô bé lập tức cong mày cười chạy đi.

Phòng khách tầng hai yên tĩnh hẳn lại, Cung Dạ Tiêu nắm tay Trình Ly Nguyệt ngồi xuống, đột nhiên nhìn thấy một bức phác thảo, mày kiếm của hắn chau lại, "Lại vẽ rồi?"

Trình Ly Nguyệt cười rộ lên, "Hôm nay tuyết rơi đẹp quá, em không kìm được tiện tay vẽ phác lại, định khi nào có thời gian thì vẽ tiếp."

Cung Dạ Tiêu nhìn bức phác thảo trong tay cô, hắn cười nói, "Đúng là rất hợp với em, anh sẽ để em chế ra hai món đồ trang sức, chỉ thuộc về em mà thôi."

Trình Ly Nguyệt không có ý kiến gì, người đàn ông này có tiền lại yeu chiều cô, mà cô thì chỉ muốn ngoan ngoãn để được hắn nuông chiều.

Cung Dạ Tiêu sửa sang lại bức họa, sửa xong liền đặt vào trong tủ, Trình Ly Nguyệt nhìn thấy hắn cầm bức phác thảo, đột nhiên trong đầu xẹt qua một hình ảnh mờ ảo, nhanh tới nỗi khiến cô không kịp bắt lấy, nhưng dường như lại bắt đầu có một chút kí ức trở về."

"Dạ Tiêu, trong đầu em vừa có một hình ảnh, em không kịp nắm lấy, có lẽ thuốc đã bắt đầu có hiệu quả rồi." Cung Dạ Tiêu vui mừng hẳn lên.

Cung Dạ Tiêu bước nhanh tới bên người cô, ngồi trước mặt an ủi nói, "Đừng gấp, em sẽ nhớ lại được thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.