Truyện Không Tên Số 14

Chương 706




19706

Trong lúc ăn sáng, Tịch phu nhân đã nhìn ra, thằng con trai mình thực sự rất yêu cô gái này, bởi vì tay phải cô ấy bị thương nên phải bó bột, con trai đã đút cơm cho cô ấy ăn, nhưng Hỏa Hỏa lại đang ở trước mặt Tịch phu nhân, nên có chút bối rối.

Tịch Phong Hàn ở ngay trước mặt mẹ nhưng vẫn tùy ý nuông chiều.

Tịch phu nhân nhìn Hỏa Hỏa, cảm thấy càng nhìn càng thích, tướng mạo thuộc tip tướng vượng phu, mũi cũng rất đẹp. Người như cô thật khiến cho người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ăn sáng xong, Tịch phu nhân muốn ở cùng với cô gái Hỏa Hỏa này một chút, nhưng, Tịch Phong Hàn nói cô ấy đang bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, liền từ chối đề nghị của mẹ, đưa cô ấy đi trước.

Cái chính là Tịch Phong Hàn lo lắng cho Hỏa Hỏa, dẫu sao cô cũng vì chuyện thân phận mà gặp nhiều phiền toái. Hắn hy vọng có thể dành cho cô nhiều thời gian hơn, sau này ở lại nói chuyện với mẹ sau.

Tịch phu nhân thấy con trai mình bảo vệ cô gái ấy như vậy, bà cũng không bắt ép nữa, thấy con trai có một cô gái yêu đến như vậy, bà cũng rất yên tâm, hơn nữa đứa cháu trai của bà cũng có hi vọng sắp ra đời rồi.

Nhà họ Sở.

Phu nhân của Sở gia Lý Nhân từ sáng sớm tinh mơ đã đến một góc của vườn hoa ở phía sau nhà. Bà ta cầm theo một xấp tiền vàng với nhang, ở đây có một bia mộ nhỏ, còn chôn cả quần quần áo của trẻ con, chỉ là quần áo của một vài đứa trẻ, hơn 20 năm trôi qua, đây là trở thành Sở gia.

Một nơi mà mọi người đều thấy rất đau lòng.

Bởi vì Sở gia bị mất một đứa con, đó là một bé gái rất xinh xắn, cũng là sau Lý Nhân sinh xong đứa con gái đầu lòng, 4 năm sau thì hạ sinh đứa con gái thứ hai, khi mới được hai tháng tuổi, đang đi trên đường bỗng bị người ta cướp đi mất, lúc đó bà đau buồn cùng cực, qua nhiều năm sau mới thoát khỏi phiền muộn.

Sở gia nghĩ đủ mọi cách để có thể tìm lại đứa con bị mất tích, cuối cùng thì đã tìm ra kẻ buôn bán trẻ em đó, hắn ta nói đứa bé đã chết rồi, tuy kẻ buôn người đó đã bị trừng phạt thích đáng nhưng đứa bé mãi mãi không thể quay trở lại được nữa. Sau này, để bà có một cái gì đó để nhớ đến, cho nên chồng bà đã lập một cái bia mộ nhỏ, bên dưới có chôn mấy bộ quần áo mà đứa con gái thứ đã từng mặc, nhưng mỗi năm đến ngày này, bà đều ở đây vào lúc sáng sớm, đến cúng bái cho đứa con gái nhỏ, đốt cho một chút tiền vàng, để cho đứa bé ở dưới đó 25 năm qua không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.

Lý Nhân nhìn xấp tiền vàng đang cháy dần, vành mắt không tự chủ được mà ướt đẫm, mỗi lần đến đây, là lúc mà bà cảm thấy buồn nhất, nhưng bà biết, con gái của bà mãi mãi không quay trở về được.

Ở phía sau, chồng bà là Sở Liệt lặng lẽ bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bà: “Em vẫn chưa quên ngày này sao.”

“Em không thể quên được, em mãi mãi không thể quên được, chỉ cần em còn sống ngày nào, em sẽ đến cúng bái cho con của mình, em lại hy vọng đến một ngày em già đi, em có thể gặp con ở dưới đó.” Lý Nhân nước mắt giàn giụa, đây chính là chuyện đau khổ nhất trong cả cuộc đời.

Sự ra đi của đứa bé đồng nghĩa với việc trái tim của bà cũng cũng không được nguyên vẹn.

“Được rồi, đừng nói nữa, em vẫn phải tiếp tục sống cho tốt, chúng ta vẫn còn một đứa con gái. Cũng nên tìm cho Nhan Nhan một người bạn đời rồi.”

Lý Nhân nhìn cái bia mộ nhỏ đó, đốt tờ tiền vàng cuối cùng xong, bà lặng lẽ nhìn chăm chú một lúc, mới đứng lên để chồng mình dìu về.

Nhưng họ đều không biết rằng, con gái của họ không hề chết như lời kẻ buôn người kia đã nói, nó vẫn còn sống, hơn nữa, còn đang sống ở thành phố này. Sau khi Hỏa Hỏa chào tạm biệt Tịch phu nhân, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vẫn tưởng rằng khi sống cùng với người nhà Tịch Phong Hàn sẽ rất khó khăn, sẽ xoi mói bới móc thân phận của cô, không ngờ, mẹ của Tịch Phong Hàn, lại là một người hiền lành ấm áp như vậy, cảm giác khi phu nhân nhìn cô, giống như mẹ đang nhìn cô một cách ấm áp vậy.

Vì vậy, cô có thể yên tâm dẹp bỏ những lo lắng trong lòng rồi, ngày mai, Tịch Phong Hàn phải đi nước ngoài, mà cô định hôm nay sẽ đi tháo bó bột, vì cô cảm thấy mình hồi phục khá tốt rồi. Tịch Phong Hàn cũng không thể miễn cưỡng cô, tuy nhiên hắn hy vọng cô có thể băng bó thêm mấy hôm, hắn bảo Trì Dương đưa bác sĩ khoa chỉnh hình đến, giúp cô tháo bột, kiểm tra lại xem xương đã liền chưa, quả nhiên phục hồi rất nhanh so với dự tính, chỉ cần không xách những vật nặng, thì xương sẽ dần dần hồi phục lại như thường.

Nhưng tất cả mọi hoạt động bình thường của Hỏa Hỏa đều không bị ảnh hưởng.

Tối nay vì Tịch Phong Hàn phải đi nước ngoài, hắn vẫn còn một đống quốc sự phải giải quyết, vì vậy, tối nay hắn không ở cùng cô được.

Hỏa Hỏa cũng hiểu được, bây giờ chế độ làm việc và nghỉ ngơi của cô cũng rất đúng giờ, đến 11 giờ, cô đã thấy rất buồn ngủ rồi, hơn nữa, cô cũng có dự định đón Tiểu Cát Tử đến ở cùng, Tịch Phong Hàn liền bảo Trì Dương đi đón con mèo đến sống cùng cô.

Trì Dương lái xe đi, ở ghế ngồi bên cạnh có đặt một chiếc lồng, trong lồng có một chú mèo con khoảng 3 tháng tuổi đang kêu meo meo, dường như tỏ ra rất lo lắng.

“Ngoan nào, mi sẽ sớm được gặp cô chủ của mi thôi, mi rất có phúc đấy, được cô ấy nuôi, cuộc đời của mi sau này sẽ sáng lạn hơn, mi chính là mèo của hoàng thất rồi đấy.” Trì Dương nói với con mèo giọng đầy ngưỡng mộ.

Sau khi đến nơi Hỏa Hỏa đang ở, Trì Dương xách lồng mèo đi vào phòng khách, Hỏa Hỏa đang đợi ở đó, thấy hắn ta đang xách cái lồng, cô nở nụ cười đi ra chào đón, bế con mèo từ trong lồng ra.

“Meo…” Tiểu Cát Tử nhìn thấy cô chủ, lập tức sà vào người cô, tỏ vẻ rất vui mừng.

Trì Dương cười: “Hỏa Hỏa tiểu thư, tất cả đồ dùng cho mèo tôi đều đã mua đến đây rồi, sau này nếu không có chuyện gì, tổng thống mong cô cứ thoải mái sống ở đây, có gì cần cứ sai người giúp việc đi mua.”

“Được rồi, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây phiền phúc cho anh ấy đâu.” Hỏa Hỏa mỉm cười nói.

Trì Dương nhìn thấy nụ cười của cô, cuối cùng cũng biết tại sao Tịch Phong Hàn lại thích cô đến như vậy, bởi vì cô thực sự không giống một sát thủ, mà cô giống cô gái nhà bên đáng yêu thuần khiết.

Hỏa Hỏa sau khi đưa mắt nhìn theo hắn ta, cô bế Tiểu Cát Tử lên tầng hai nghỉ ngơi, chuyến bay của Tịch Phong Hàn sẽ cất cánh lúc 10 giờ sáng, hắn sẽ rời khỏi đất nước này.

Trong thời gian tới, Hỏa Hỏa sẽ phải sống những ngày cô đơn một mình, gia nhân chăm sóc lo cho cuộc sống của cô rất chu toàn, không để cô phải động tay động chân đến bất cứ việc gì, mà Hỏa Hỏa cũng chẳng có yêu cầu gì quá đáng đối với bọn họ.

Cô và chú mèo con trở thành những người bạn.

Sáng sớm ngày thứ ba, cô nhận được điện thoại của Tịch Phong Hàn, nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, sau đó giọng hắn trầm xuống, trong lòng Hỏa Hỏa bỗng thấy được sự ngọt ngào của tình yêu.

“Có nhớ anh không?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia rất yên lặng, thanh âm chẳng khác gì tiếng đàn, trầm ấm cuốn hút.

“Dạ, nhớ.” Hỏa Hỏa ôm lấy chiếc điện thoại, nằm ở trên sofa, trong đầu tràn ngập hình dáng của hắn.

“Đợi anh về, có lẽ chúng ta sẽ được bên nhau rồi.” Tịch Phong Hàn cười ấm áp.

“Anh về nước chúng ta sẽ được ở bên nhau.” Hỏa Hỏa cũng khát khao những giây phút thân mật khi được ở bên hắn.

“Được. Đợi anh nhé, anh sẽ kết thúc công việc thật sớm để về bên em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.