Truyện Không Tên Số 14

Chương 694




19694

Thân thể của Hỏa Hỏa liền run rẩy, cô không tin quay đầu, liền nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh, cô còn tưởng mình đang nằm mơ, nhìn nhầm rồi, nhưng người đàn ông mặc bộ đồ vô trùng này, là Tịch Phong Hàn.

Đúng vậy.

“Anh…” Giọng nói cô như bị câm không thốt nên lời, toàn thân cô run rẩy kích động, cô bỏ tay bác sĩ ra, còn bác sĩ kia thì nhanh chóng xoa bóp, cảm giác cô gái này như một nữ chiến sĩ, nắm cổ tay của anh cũng đau muốn chết.

Tịch Phong Hàn bước lại gần, những thứ cần kiểm tra trên người cô, cũng kiểm tra xong rồi, chỉ cần băng bó lại, cánh tay dài của Tịch Phong Hàn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay Hỏa Hỏa giơ lên, nhưng phát hiện tay phải đau cực kì, cô chỉ có thể dùng tay trái ôm chặt vòng eo của anh, vùi mặt vào lòng anh, cảm nhận cảm giác an tâm khi có anh bên cạnh.

Bác sĩ nhìn ra hiệu cho y tá, nói với Tịch Phong Hàn, “Thưa ngài tổng thống, lát nữa chúng tôi trở lại băng bó cho tiểu thư, xin cô ấy khoan nhúc nhích.”

Tịch Phong Hàn gật đầu, thân thể của Hỏa Hỏa run nhẹ trong lòng anh, Tịch Phong Hàn xoa nhẹ mái tóc dài của cô, hôn nhẹ, “Sao em không nói anh biết em đang gặp nguy hiểm? Tại sao em có thể tự mình đối mặt?”

Giọng nói của anh vừa thấp vừa trầm, nhưng lại đầy vẻ trách móc.

Hỏa Hỏa ở trong lòng anh nhểnh môi cười, cũng may, cô còn sống, cô vẫn chưa chết.

“Nếu anh đến trễ xíu nữa, nếu người của anh không kịp phát hiện em…” Tịch Phong Hàn không dám tưởng tượng, trên sàn đất lạnh lẽo kia, cô lạnh người nằm trên đó, dấu hiệu sống sót liên tục hạ thấp, cô có thể sẽ qua khỏi chứ?

Hỏa Hỏa nằm trong lòng anh cựa quậy như một đứa trẻ, cô giương đôi mắt nhìn anh cười, “Sao anh lại đến?”

“Anh lo lắng cho em nên anh đã đến.” Tịch Phong Hàn cau mày, trả lời thẳng thắn.

Hỏa Hỏa cười phá lên, nụ cười rất đẹp, cho dù trên người cô có ba chỗ trật xương, cho dù toàn thân cô bị thương, nhưng lúc này, mọi thứ đều đáng.

“Nằm xuống, đừng có ngồi, ngực em có một chỗ trật xương, đừng có động đậy.” Tịch Phong Hàn giơ tay nhè nhẹ nhấn cô xuống, để cô nằm xuống.

Hỏa Hỏa nằm xuống, cô nhẹ nhàng vận động cơ thể, quả nhiên toàn thân như tan rã, và chân trái đặc biệt đau nhiều, ngay cả di chuyển cũng khó khăn, đáng chết, hình như bị trật một cách nghiêm trọng rồi.

Tịch Phong Hàn bèn lấy tay gỡ cánh tay ra vẻ tội nghiệp của cô đang nắm cổ áo anh ra, đi đến trước cửa, gọi bác sĩ và y tá vào, băng bó cho cô, Tịch Phong Hàn tiếp tục ngồi ở đó, nhìn cái chân trái của cô đang băng bó lớp thạch cao, gót chân được thoa thuốc, băng quấn được quấn dày dặn, kể cả ngực cũng bị quấn vào, tay phải bị băng bó, và đồng thời đắp thạch cao, trái tim của Tịch Phong Hàn thắt lại, anh tình nguyện người đang nằm trên giường là anh, bị băng bó là anh, cũng không muốn nhìn thấy cô bị thương.

Thế nhưng, điều khiến bác sĩ phải cảm thán là, dù họ có băng bó thế nào đi chăng nữa thì cô gái vẫn không rên la, nếu như là người bình thường bị thương, đau đến chết đi sống lại, còn cô vẫn cười được, đôi mắt chăm chú nhìn lấy ngài tổng thống bên cạnh, không hề chớp mắt.

Và điều khiến họ cảm thấy kì lạ, người phụ nữ của ngài tổng thống sao lại bị thương nhiều như thế?

Sau khi băng bó xong xuôi, Hỏa Hỏa được đưa vào một phòng bệnh cao cấp để truyền nước, do cơ thể của cô tiêu hao quá độ, cần phải truyền dinh dưỡng, đồng thời, phải ăn một bữa sáng đầy đủ.

Bữa ăn sáng tất nhiên do đích thân Trì Dương đi mua, trong khi chờ đợi bữa sáng, Tịch Phong Hàn nhìn người con gái được cắm ống truyền, đau lòng nắm lấy bàn tay trái của cô, khàn giọng nói, “Bây giờ có thể nói cho anh biết, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Em làm sao đối phó với bọn họ, và làm sao rơi xuống vực thẳm!”

“Đáng lẽ em không bị sao cả, nhưng ai ngờ cuối cùng, sát thủ kia vẫn cắt đứt được sợi dây thừng của em, sau đó, em và cô ta cùng rơi xuống vực, lúc đó cô ta bị em bắn trúng mấy phát, chắc chắn sẽ chết, còn em rơi trên cây, cứ thế tụt xuống, sau đó, đầu đụng trúng đất và ngất xỉu đi.” Hỏa Hỏa đơn giản miêu tả lại, người thường thật khó mà tưởng tượng được.

Tịch Phong Hàn thở dài, thật muốn véo cô ấy một trận cho đỡ tức, người con gái này thật không biết quan tâm bản thân mình, càng không thèm quan tâm đến anh.

“Rõ ràng em có thể cầu cứu anh, tại sao lại tự mình đối mặt?” Tịch Phong Hàn nhẹ giọng trách móc.

“Đây là rắc rối do em gây ra, em không muốn làm phiền anh! Em có lòng tin tự giải quyết ổn thỏa.” Hỏa Hỏa bĩu môi, bộc lộ tính cách cứng đầu.

Tịch Phong Hàn nhìn chiếc miệng nhỏ xinh ấy, đột nhiên cúi người, đôi môi mỏng cứ thế mà nghiến vào, trừng phạt thật mạnh, và lúc này, Trì Dương vội vàng đưa đồ ăn sáng tới, quên gõ cửa, vì anh không hề nghĩ rằng ở đây sẽ xảy ra những khung cảnh không phù hợp cho trẻ nhỏ.

Khi anh đẩy cửa vào, trễ mất rồi, những gì anh cần thấy, cũng trực tiếp thấy luôn.

Ngài tổng thống quả nhiên đi lợi dụng một cô gái đang bị thương? Khi Trì Dương muốn đóng cửa lại, sắc mặt của Tịch Phong Hàn hơi khó coi, “Vào đi.”

Gương mặt tiêu chuẩn điển trai của Trì Dương, bỗng dưng đỏ bừng, thậm chí anh còn ngại ngùng không dám nhìn Tịch Phong Hàn và Hỏa Hỏa, đặt cháo và đồ ăn sáng xuống liền rời khỏi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hỏa Hỏa đỏ bừng quyến rũ hiếm thấy, đôi môi đỏ của cô cũng có tí sưng, là bị người đàn ông này ngoặm sưng khi nãy, người đàn ông này tuổi chó hay sao? Dường như rất thích giở trò bậy bạ với cô.

Tịch Phong Hàn nheo mắt, thưởng thức vẻ xấu hổ như thiếu nữ trên mặt cô, anh nhếch môi cười, “Sau này nếu có việc mà em không hồi báo cho anh biết, thì đây là trừng phạt.”

Hỏa Hỏa nhíu mày, phản đối rằng, “Đó là anh nhân cơ hội ăn hiếp em đang bị thương, nếu như em không bị thương, anh thử hôn em xem.”

“Chẳng phải đã thử qua rồi sao?” Tịch Phong Hàn đắt ý nói, người con gái này đối ngoại thì bản lĩnh, còn đối với anh thì.

Hỏa Hỏa lúc này mới ý thức được, tự vả rồi, sắc mặt càng đỏ hơn, cô có chút hối hận cắn chặt môi, “Đừng nghĩ là em sẽ không dám động anh.”

Tịch Phong Hàn cười thâm, “Vậy thì phải xem thử em sẽ động thế nào đã.”

Hỏa Hỏa tự dưng đỏ mặt, trong chuyện trai gái, cô vẫn còn rất non nớt, chưa từng có người đàn ông nào khiến cô nảy sinh ra tình yêu trai gái, duy chỉ có anh.

“Thân làm tổng thống như anh sao lại có suy nghĩ không đàng hoàng thế chứ.”

“Anh là tổng thống, nhưng trước tiên anh là một người đàn ông! Một người đàn ông bình thường.” Tịch Phong Hàn tự biện hộ đáp, sau đó, anh cầm hộp cháo nóng hổi đến bên cạnh cô, “Xem ra, chỉ có thể để anh đút em rồi.”

“Tay trái em và tay phải đều xài được như nhau.” Hỏa Hỏa cứng đầu đáp.

Tịch Phong Hàn lập tức tối sầm mặt, “Anh đút em!”

Hỏa Hỏa cũng không muốn tranh giành với anh nữa, bây giờ cô có thể lượm lại được tính mạng, thật tạ ơn trời đất, cám ơn ông trời cho cô cơ hội gặp lại anh, và còn được chính tay anh chăm sóc.

“Được rồi! Vậy thì anh đút đi!” Lần đầu tiên Hỏa Hỏa ngoan ngoãn như một người bệnh, Tịch Phong Hàn đỡ cô ngồi dựa vào chiếc gối mềm mại, Tịch Phong Hàn đút cô húp từng muỗng một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.