19693
Tịch Phong Hàn nhìn anh chăm chú, cắn răng nói, “Nếu ngay cả người ta muốn cứu, cũng không cứu được, vậy thì, ta còn làm tổng thống chi nữa?”
Dứt lời, anh ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng thâm nhập vào con đường dưới vực sâu, người quản sự cũng lên xe theo dẫn đường.
Cảnh sát không dám chậm chạp, ngài tổng thống cũng đã đi, tất nhiên họ phải hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ, một hàng xe cảnh sát chạy theo phía sau, sáu chiếc xe việt dã, ba chiếc xe cảnh sát, mạnh mẽ lái về phía khu rừng.
Sau khi đặc chủng binh kiểm tra một vòng trên núi, tiếp tục ven theo con đường xảy ra súng kích về phía chân núi kiểm tra.
Còn hành trình của xe việt dã rất nhanh, không đến hai mươi phút gần tới dưới chân núi, cuối cùng đến một con đường rộng lớn không có lối đi phía trước, tất cả xe việt dã đều không vào được, chỉ có thể xuống đi bộ một đoạn, Trì Dương cứng đầu mặc lên người Tịch Phong Hàn một chiếc áo chống đạn, người quản sự bị giữ lại trên xe, vệ sĩ hộ tống Tịch Phong Hàn tiến vào bên trong.
Phía cảnh sát cũng vác súng bắt đầu chú ý động tĩnh tứ phía, hộ tống Tịch Phong Hàn đi vào bên trong khu đất của vực sâu sau thác nước.
Vệ sĩ đi đầu lập tức nói nhẹ, “Bên kia có người.” Sáu vệ sĩ nhanh chóng bao vây xung quanh Tịch Phong Hàn, ống súng trong tay chỉ thẳng 360 độ phòng thủ không góc chết, Tịch Phong Hàn thân hình cao to, ánh mắt của anh nhìn xuyên qua dàn vệ sĩ, thấy có hai người phụ nữ nằm trên đất.
Một trong hai người là sát thủ, người còn lại tất nhiên là Hỏa Hỏa đang nằm ngất trên đất, quần áo rách rưới, đầu tóc rũ rượi.
Tịch Phong Hàn vội vã xô ra vệ sĩ của mình, anh dường như chạy thẳng qua đó.
“Hỏa Hỏa…” Giọng anh trầm lắng gọi, xen lẫn tí mùi vị tuyệt vọng, Trì Dương là người thứ hai xông qua bên đó, các vệ sĩ cũng xông theo, phía cảnh sát chẳng hiểu gì cả, cũng xông qua theo.
Ngài tổng thống bảo vệ bằng một bên chân khụy gối, các vệ sĩ tiếp tục cầm súng bảo vệ toàn diện, có một vệ sĩ bên cạnh đang kiểm tra kẻ sát thủ đã chết, “Chết rồi.”
Tay của Tịch Phong Hàn run rẩy, người con gái trước mặt anh, trừ gương mặt được bảo vệ tốt, trên cơ thể của cô đều là những vết thương lớn nhỏ khiến người ta kinh hãi, tay anh run run đưa vào dưới mũi hơi thở.
Trái tim tuyệt vọng, bởi vì hơi thở yếu đuối kia bỗng dưng sống dậy.
“Em vẫn còn sống, em vẫn còn sống!” Tịch Phong Hàn hưng phấn thông báo, tiếp theo đó, anh cởi áo khoác trên người, đậy lên thân hình bé nhỏ của Hỏa Hỏa, anh cúi người ôm chặt cô, nói với vệ sĩ, “Nhanh chóng đưa ta đến bệnh viện!”
Trì Dương cũng vội vàng nói to với vệ sĩ, “Chừa lại hai người khám phá hiện trường, những người còn lại bảo vệ tổng thống đến bệnh viện.”
Sau khi các vệ sĩ nhanh chóng chừa lại hai người, cảnh sát cũng ở lại, năm chiếc xe việt dã đen bóng rời khỏi với tốc độ nhanh nhất.
Chiếc xe việt dã màu đen ở giữa, hơi thở của Tịch Phong Hàn thật gấp, cánh tay săn chắc ôm chặt lấy cô gái toàn thân lạnh ngắt vào lòng, cô lạnh đến nỗi gương mặt nhỏ chuyển thành màu xanh bệch, Tịch Phong Hàn hận không thể dùng cơ thể của mình để sưởi ấm cho cô.
Trì Dương ngồi bên cạnh anh, liền không do dự cởi chiếc áo khoác duy nhất trên người ra, đắp trên cặp đùi của Hỏa Hỏa, Tịch Phong Hàn ôm siết cô, gương mặt tuấn tú của anh nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt nhỏ bé mát lạnh của cô, muốn truyền hơi ấm qua cho cô.
“Xem ra cô ấy chỉ ngất xỉu, trên người có thể không có vết thương nào nghiêm trọng.” Trì Dương lên tiếng, lúc nãy anh nhanh chóng nhìn quét qua thân thể của Hỏa Hỏa, không có chỗ đổ máu nhiều, chỉ là quần áo của cô rách rưới, như té từ trên cao xuống, trên người bị cành cây chọc thương.
Tịch Phong Hàn yên lặng ôm chặt cô, thật chặt, như cả con người bị đông cứng, không nhúc nhích, hoàn toàn không có thả lỏng qua.
Trì Dương bên cạnh cũng không dám nói gì, chỉ cần Hỏa Hỏa còn sống, thì vui mừng hơn tất thảy mọi thứ.
Hỏa Hỏa chưa thể thức tỉnh vào lúc này, cô giống như đang bị giam cầm trong một khu vực đen tối, cô không ngừng lặp lại giây phút mình té xuống, trong đầu cô toàn là hình bóng của Tịch Phong Hàn, giây phút đó, cô nhìn thấy bản thân chết đi, cô không cam tâm, không cam tâm chết đi như thế.
Ngay cả gặp mặt anh lần cuối còn chưa được, sao cô có thể chết đi chứ?
Trong tiềm thức của cô đã sắp đặt cho cô một vòng tròn chết lẩn quẩn, cô té xuống trong bóng tối được lặp đi lặp lại, tuyệt vọng hét gọi từng cơn một, nhưng không tìm ra được lối thoát.
Tịch Phong Hàn ngồi trong xe sắc mặt căng thẳng, không có xíu thả lỏng, năm chiếc xe việt dã màu đen chạy như bay vào sáng sớm tinh mơ về hướng bệnh viện gần nhất, buổi sớm con đường không người, chỉ tốn một tiếng đồng hồ từ sơn trang di chuyển đến bệnh viện trong thành phố.
Khi sắp đến nơi, Trì Dương cầu xin một tiếng, “Tịch thiếu gia, hãy để tôi đưa Hỏa Hỏa tiểu thư vào trong! Thân phận của ngài…”
Lúc này, xe dừng lại, Tịch Phong Hàn chẳng cần suy nghĩ liền ẵm cô xuống xe, Trì Dương chỉ còn nước thở dài, người đàn ông vì cô gái này, chuyện nguy hiểm đến tính mạng cũng chẳng màng đến nữa, càng không thèm đếm xỉa đến thân phận của mình.
Y tá ca trực trong bệnh viện còn đang ngáp ngủ, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân đều đặn, cô bị giật mình tỉnh dậy, ngước đầu lên nhìn, người đàn ông cao to đi phía trước, mặc chiếc áo sơ mi trắng, trong lòng ẵm lấy người con gái bị ngất xỉu, khí thế đó, khiến cô bị dọa sợ sệt.
“Gọi bác sĩ ca trực nhanh chóng đến cấp cứu người bệnh.” Trì Dương lớn tiếng kêu cô y tá.
Y tá nhanh chóng ấn nút tín hiệu cấp cứu, sau đó chạy nhanh về phía phòng cấp cứu, gọi hai bác sĩ của ca trực tỉnh dậy, rất nhanh, một chiếc xe đẩy bệnh viện được đẩy ra, Tịch Phong Hàn đặt Hỏa Hỏa nằm lên trên đó, những người bác sĩ đó vừa nhìn thấy Tịch Phong Hàn, con sâu buồn ngủ biến mất tiêu, vội vàng đưa Hỏa Hỏa vào phòng cấp cứu, Tịch Phong Hàn xin được vào trong quan sát, bác sĩ đưa anh bộ đồ sát trùng vô khuẩn mặc vào, cho anh vào bên trong.
Các vệ sĩ và Trì Dương đều đứng trước cửa bảo vệ.
Trên giường cấp cứu, y tá cởi đống quần áo nhàu nát của Hỏa Hỏa, lập tức thay một bộ đồ bệnh viện rộng rãi, và lúc này, hai bác sĩ quay người theo bản năng, chỉ có Tịch Phong Hàn không hề tránh né mà nhìn y tá thay đồ cho Hỏa Hỏa.
Khi anh nhìn thấy trên người của Hỏa Hỏa, những vết thương giống như bị cành cây xước qua, còn trên cánh tay cô có một vết sâu do dao đâm, trái tim của anh vẫn co thắt lại.
May là trên người cô không có vết thương của súng, tối qua cô một chọi ba, lại là người duy nhất bảo toàn tính mạng, sự nhẫn nại của người con gái này, anh không hề dám xem thường.
Sau khi thay y phục, bác sĩ bắt đầu kiểm tra, rất nhiều mục kiểm tra, nhưng không dám cởi đồ của Hỏa Hỏa, cách một lớp vải mà làm, Tịch Phong Hàn im lặng đứng bên nhìn, mỗi một mục kiểm tra bác sĩ đều báo cáo lại với anh.
Sau khi Hỏa Hỏa kiểm tra xong, trên người cô toàn là vết thương ngoài da, cô có ba nơi trật xương, khớp gối, ngực, cánh tay, và dây chằn bị tổn thương nghiêm trọng, tuy chỉ là vết thương ngoài, nhưng tuyệt đối không nhẹ.
Vào lúc bệnh viện chuẩn bị khám ngực cho cô, bỗng dưng, cô gái đang hôn mê đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén giống như chiếc dao nhọn liếc về hướng bệnh viện, ngay sau đó, tay trái của Hỏa Hỏa liền nắm lấy bàn tay đang mò mẫm thân thể của bác sĩ, chuẩn bị đưa ra phản ứng.
“Hỏa Hỏa…” Một giọng nói khàn trầm lên tiếng ngăn cản lấy cô.