19685
"Không được kéo rèm cửa, anh không muốn sống nữa sao?" Hỏa Hỏa giơ tay ngăn cản anh.
Tịch Phong Hàn chẳng qua chỉ muốn thử phản ứng của cô, muốn cô chú ý, dù sao con mèo trong lòng cô hình như còn được yêu thương hơn cả anh, cô cứ bế nó trong lòng hoài.
Tay Tịch Phong Hàn bị một bàn tay nhỏ bé giữ chặt lại, kéo anh tới giữa phòng, vốn dĩ đây là căn hộ đơn thân, rất nhỏ, sự tồn tại của anh dường như khiến cho căn phòng này càng trở lên chật chội, xoay người cũng khó khăn.
"Muộn lắm rồi, anh về được chưa?" Hỏa Hỏa thực sự lo lắng cho sự an nguy của anh.
"Lẽ nào anh ở tại đất nước của anh mà vẫn không thể tự do đi lại sao?" Tịch Phong Hàn nhướng mày, đương nhiên anh cũng biết thân phận hiện tại của mình gây chú ý tới nhường nào, nhưng anh không muốn làm một người sợ chết.
Hỏa Hỏa cạn lời nhìn anh, cô khoanh tay trước ngực nhìn anh nói: "Vậy anh định qua đêm ở đây sao?"
Ánh mắt Tịch Phong Hàn thoáng vẻ vui mừng: "Em đồng ý cho anh qua đêm ở chỗ em?"
Hỏa Hỏa bị ánh mắt sâu thẳm hút hồn của anh làm cho xao xuyến bồi hồi, cô lắc đầu: "Không đồng ý."
"Em là vì nghĩ cho sự an toàn của anh nên muốn đuổi anh về hay là thực sự không đồng ý?" Tịch Phong Hàn nói xong liền ngồi xuống sofa của cô, gương mặt tuấn tú thoáng nét cao ngạo, anh nghiến răng hỏi: "Em và Lăng Hi rốt cuộc có quan hệ gì? Theo anh biết, suốt ba tháng em biến mất, không hề có liên lạc gì với cậu ta."
Hỏa Hỏa cũng không muốn nói dối anh: "Tôi và anh ấy là bạn bè."
"Vậy tại sao hôm nay em lại cùng cậu ta tới nhà họ Sở, lại còn trang điểm xinh đẹp như vậy?" Anh mắt Tịch Phong Hàn chất vấn như thể rất giận vì việc này.
Bây giờ Hỏa Hỏa đã điều tra ra ba mẹ ruột của mình là ai, vì thế cũng không cần anh giúp đỡ, cô không định nói với anh cô là đứa bé nhà họ Sở bị bắt đi từ nhỏ. Hiện giờ cô có thể bị tổ chức tìm thấy và báo thù bất cứ lúc nào, ai ở bên cạnh cô cũng đều không an toàn.
Nghĩ tới điểm này, trái tim cô lại co thắt lại, cô nheo mắt nói với anh: "Việc của tôi không liên quan gì tới anh, vì thế tôi cũng có quyền không nói cho anh biết."
Tịch Phong Hàn nhíu mày, anh đứng dậy, dáng người cao lớn tiến lại gần cô: "Em không có quyền, ở đất nước của tôi, em chỉ là người ngoài, em thậm chí còn không có thân phận chính thức! Lúc nào tôi cũng có thể sai người bắt em." Nói xong gương mặt tuấn tú của anh liền cúi xuống ghé sát lại gần cô, thái độ mập mờ.
Lại tới rồi?
Hỏa Hỏa hốt hoảng, cô giật mình lùi lại sau một bước, phía sau là tường, cô giơ tay đẩy ngực anh không cho anh tiến lại gần: "Vậy anh muốn sao?"
Tịch Phong Hàn nắm chặt lấy hai cánh tay nhỏ bé của cô, dẫn dắt cô ôm lấy eo mình, lồng ngực săn chắc của anh khẽ tì xuống ngực cô, một tay anh chống trên tường, một tay ôm lấy eo cô, tư thế của hai người vô cùng tình cảm.
Hỏa Hỏa nuốt nước miếng, người đàn ông này tới thời kì động tình sao?
"Tịch Phong Hàn, anh... anh đừng làm bừa..." Hỏa Hỏa cảnh cáo, chỉ cần cô muốn đẩy anh ra, cô hoàn toàn có thể làm được, nhưng người cô giống như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích.
Hơi thở ấm nóng của anh thấm qua da cô, đi vào trong lỗ chân lông, khiến toàn thân cô tê dại.
Trái tim bất giác loạn nhịp.
Tịch Phong Hàn hiếm khi được ngắm nhìn sắc mặt của cô như lúc này, hai má ửng hồng, đôi mắt ướt át, vô cùng quyến rũ và gợi cảm.
"Tịch..." Hỏa Hỏa định gọi cả họ lẫn tên anh, muốn đẩy anh ra xa.
Nhưng gương mặt anh bỗng ghé sát xuống, hôn mạnh lên đôi môi hồng đáng thương của cô.
Cơ thể Hỏa Hỏa lập tức cứng đơ.
Hơi thở mạnh mẽ, quen thuộc của anh lan tới, cô chỉ cảm thấy trái tim mình đập với tốc độ khó tưởng, hơi thở cũng ngừng lại.
Thực ra cô không hề ghét sự gần gũi của anh, thậm chí là rất thích, rất mong muốn, nhưng trong đầu cứ có một giọng nói tỉnh táo nói với cô, không được.
Cô và anh không thể cứ như thế này.
Nhưng cô lại không tài nào từ chối, người đàn ông này giống như đã dùng một sợi dây thừng vô hình, trói chặt chân tay cô, trói chặt trái tim cô.
Chỉ có thể để mặc anh ức hiếp, mặc cho hơi thở của anh quyến luyến trên môi cô.
Cuối cùng Hỏa Hỏa cũng sắp không thể chống đỡ được sự khêu gợi của anh, nếu cứ tiếp tục thế này cô sợ rằng sẽ vượt quá giới hạn của mình, cũng sợ nếu anh cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ thực sự không thể từ chối.
Cuối cùng Hỏa Hỏa cũng đẩy mạnh người đàn ông đang ức hiếp mình suốt mười mấy phút ra, Tịch Phong Hàn luống cuống lùi sau một bước, hơi thở gấp gáp, khi hai đôi mắt nhuốm màu tình ý chạm vào nhau, Tịch Phong Hàn suýt nữa mất kiểm soát.
Chỉ cần gặp phải người con gái này, anh sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Hỏa Hỏa thấy anh buồn bã hụt hẫng, tâm trạng cô vô cùng rối bời, cuối cùng cô vẫn tàn nhẫn lên tiếng: "Anh về đi! Sau này đừng tới tìm tôi nữa."
Đúng! Tốt nhất anh đừng tới nữa, vì cô không biết người của tổ chức còn cần bao lâu nữa sẽ tìm được cô, có lẽ bọn họ đã bắt đầu hành động rồi.
Còn anh là mục tiêu hàng đầu của tổ chức.
"Xin lỗi." Tịch Phong Hàn bất ngờ khàn giọng xin lỗi.
"Giữa chúng ta không có ai phải xin lỗi ai cả, chúng ta đã không còn nợ gì nhau nữa, tôi lừa anh nhưng anh cũng suýt chút nữa lấy mạng tôi." Hỏa Hỏa hít một hơi thật sâu, nói rõ vấn đề.
Nhưng câu xin lỗi của Tịch Phong Hàn không chỉ bao hàm việc này, còn có rất nhiều việc anh không thể nói rõ, cũng không thể nói, anh hi vọng cô có thể hiểu.
"Anh về đi!" Hỏa Hỏa nói xong liền quay lưng lại với anh, vô tình xua đuổi.
Tịch Phong Hàn cắn răng quay người đi, dừng lại mấy giây sau đó anh vẫn nhanh chóng quay đầu lại, xoay vai cô lại, ôm chặt cô vào lòng.
Anh chưa bao giờ nhớ một người tới vậy, nhớ tới mức có thể không cần tính mạng của mình.
Hỏa Hỏa thở gấp, dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, hít thở hơi thở thuộc về riêng anh, nước mắt cô rưng rưng, người đàn ông này rốt cuộc còn muốn sao nữa?
Lẽ nào anh không biết cô cần phải chuẩn bị tâm lý và lấy hết dũng khí mới có thể hết lần này tới lần khác đẩy anh ra? Tại sao anh không ngoan ngoãn nghe lời đi về đi chứ?
"Hỏa Hỏa, anh hi vọng anh và em có một tương lai, em đồng ý đợi anh không? Đợi anh rời khỏi vị trí này, chúng ta tìm một nơi không có ai quen biết hai ta, cùng nhau sinh sống tới già." Tịch Phong Hàn vùi mặt trong làn tóc thơm mát mềm mại của cô, lên tiếng khẩn cầu.
Hỏa Hỏa tròn mắt kinh ngạc, người đàn ông này lại có suy nghĩ như vậy sao? Anh thực sự định không tái hôn, thậm chí nhường lại vị trí tổng thống cho người khác?
"Tôi... tôi không đáng để anh làm vậy." Giọng cô toát lên sự hoảng loạn.
Làm vậy, cái giá anh phải trả sẽ rất lớn, hôn nhân, quyền lợi, người thân, cô không xứng để anh bảo vệ cả đời.