19683
Ăn trưa xong, Hỏa Hỏa bắt đầu hành động, cô nhân lúc Lăng Hi đi vào nhà vệ sinh liền đứng dậy đi theo mẹ của Sở Nhan. Sở phu nhân đang ra ngoài dặn dò người giúp việc làm việc, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng bà liền hiếu kỳ quay đầu lại, khi bà nhìn lại, ánh mắt bà không khỏi ngạc nhiên, một cô gái thật xinh đẹp!
Vừa nãy mặc dù bà có biết cô nhưng lúc đó bà còn đang bận việc, không nhìn kỹ. Lúc này chỉ nhìn một mình cô ấy ngồi trong hoa viên, cảm giác đẹp như tiên trên trời.
"Chào Sở phu nhân!" Hỏa Hỏa mỉm cười lên tiếng chào bà.
Sở phu nhân thấy cô mỉm cười bước lại gần, bà không khỏi ngạc nhiên, sao khuôn mặt của cô gái này lại có một số điểm giống với con gái bà? Nhưng nhỏ hơn vài tuổi, bà không khỏi có cảm giác thân thiết.
"Tiểu thư, cô tên là gì vậy?"
"Cháu tên là Tiểu Duyệt!"
Ánh mắt Sở phu nhân thoáng vẻ ngạc nhiên: "Vậy cô họ gì?"
"Cháu họ Vương." Hỏa Hỏa trả lời đại, đúng lúc này người làm ở phía xa đi tới: "Phu nhân, quản gia Vương tìm bà."
Sở phu nhân nghe cô nói mình họ Vương, ánh mắt kinh ngạc lập tức biến mất, bà mỉm cười chuẩn bị rời đi.
Hỏa Hỏa lập tức không để mất cơ hội, nói với bà: "Phu nhân, trên tóc phu nhân có một con sâu." Nói xong cô liền đưa tay sờ nhanh lên tóc bà, trong tay cô đã có thêm một sợi tóc, sau khi giật đứt, Hỏa Hỏa lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, tôi có làm phu nhân bị đau không?"
"Ồ, không sao! Trong vườn gần đây có rất nhiều ong mật, không đốt người." Nói xong, Sở phu nhân lại nhìn cô: "Tiểu Duyệt, vào trong đại sảnh đi, ăn uống tự nhiên! Tôi có chút việc đi trước đây!"
"Vâng, được ạ!" Hỏa Hỏa mỉm cười, nhìn theo bà.
Đồng thời cô cũng lấy một chiếc túi nhỏ trong túi xách ra, cho sợi tóc giật được vào trong, sau đó ánh mắt cô lại nhìn về phía hai phu nhân khác của nhà họ Sở.
Hỏa Hỏa vì muốn lấy được ADN, cho dù phải làm bị thương họ một chút cô cũng vẫn sẽ làm vậy, cô bước vào hành lang thì gặp nhị phu nhân kia, một chiếc đinh trong tay cô cứa nhẹ lên mu bàn tay của nhị phu nhân, nhị phu nhân lập tức kêu kẽ một tiếng. Hỏa Hỏa vội quay đầu nhìn tay bà, vết thương nhỏ rỉ máu, cô vội vàng lấy khăn tay đã chuẩn bị sẵn để lau cho bà.
"Xin lỗi, xin lỗi phu nhân, có thể là do đinh trên túi của tôi đã cứa vào bà."
Sở nhị phu nhân cũng rất dễ nói chuyện, bà mỉm cười lắc đầu: "Không sao! Chỉ là một vết thương nhỏ."
"Thật sự xin lỗi." Hỏa Hỏa thành thật xin lỗi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vị phu nhân này, bà có nét mặt vô cùng đoan trang nhưng lông mày là lông mày lá liễu thịnh hành thời cổ đại, nét mặt không giống với cô như đại phu nhân.
Thành công lấy được tờ giấy dính máu của nhị phu nhân, Hỏa Hỏa khẽ thở phào. Tiếp theo là cặp vợ chồng thứ ba, cô nhìn phu nhân thứ ba, chính là người đang nói chuyện với lão phu nhân, Hỏa Hỏa quyết định phải mạo hiểm thất lễ một lần. Cô bước về phía phu nhân kia, còn phu nhân kia không hề phát hiện ra cô, đợi khi Hỏa Hỏa tới trước mặt bà, cô cố tình trượt gót giày, ngã nhào xuống vai phu nhân kia. Hai tay cô kéo một cái theo bản năng, ngón tay giật được mấy sợi tóc của phu nhân kia và cũng không làm bà nghi ngờ.
"Tiểu thư, cô không bị thương chứ? Có bị thương ở đâu không?" Sở tam phu nhân quan tâm đỡ cô dậy.
"Cám ơn, tôi không sao, chỉ là vừa nãy đi không cẩn thận bị trẹo chân." Hỏa Hỏa thành công lấy được tóc của tam phu nhân, sau khi cô cất đi thì Lăng Hi cũng quay lại.
"Lăng Hi, đột nhiên em cảm thấy không được khỏe, hay là chúng ta từ biệt ra về thôi!" Hỏa Hỏa nói với anh.
Lăng Hi ban nãy gặp một trưởng bối quen biết trên đường đi và được hỏi đôi ba câu, lúc này anh cũng cảm thấy nơi này thật nhàm chán, anh gật đầu: "Được thôi! Vậy chúng ta đi chào ông Sở rồi về."
Hỏa Hỏa nghĩ tới Tịch Phong Hàn đang ở bên cạnh ông ta, cô lắc đầu nói: "Hay là anh đi đi! Tôi đợi ở ngoài cửa."
"Được, đợi tôi nhé."
Hỏa hỏa chỉ không muốn nhìn Tịch Phong Hàn, Sở Nhan ngồi bên cạnh anh, cô sợ người đàn ông này nhỡ may có cử chỉ gì đó khiến người khác chú ý, vậy thì quan hệ giữa cô và anh sẽ không còn trong sáng nữa.
Mặc dù cũng đã không trong sáng rồi.
Khi Lăng Hi từ biệt ông Sở, cũng nhân tiện chào Tịch Phong Hàn: "Ngài tổng thống, rất vui được gặp ngài!"
Tịch Phong Hàn nghe nói anh chuẩn bị ra về, điều đó có nghĩa Hỏa Hỏa cũng rời đi theo, sắc mặt anh sa sầm hẳn, sau đó nhìn theo ánh mắt Lăng Hi ra ngoài cửa lớn, Hỏa Hỏa đang đợi anh ta ở đó, Hỏa Hỏa cũng không quay đầu lại, giống như cố ý không nhìn anh.
Tịch Phong Hàn nắm chặt ly rượu trong tay, lúc này anh bực bội uống cạn một hơi.
Sở Nhan ở bên cạnh thấy anh uống dữ vậy không khỏi lo lắng, nhưng cũng không tiện khuyên can.
Trì Dương vẫn cùng vệ sĩ ở xung quanh chú ý quan sát mọi động tĩnh, anh nhìn thấu sự bực bội của Tịch Phong Hàn, anh cũng rất đồng cảm với ngài tổng thống, rõ ràng anh là người đàn ông thân phận tôn quý nhất nước nhưng cũng có người con gái mà anh không thể có được.
Không, không phải không thể có được, là không có tư cách cưới về nhà. Thân phận của Hỏa Hỏa quá nhạy cảm, vợ của anh tương lai phải cùng anh đứng trên vũ đài quốc tế, bất kì người nào từng tiếp xúc với Hỏa Hỏa đều có thể bước ra tố cáo thân phận của cô.
Vì thế Tịch Phong Hàn rất rõ điểm này, anh không dám cưới cô, chỉ có thể lặng lẽ dõi theo cô như bây giờ.
Hỏa Hỏa thực sự không quay lại nhìn người đàn ông ngồi trong đại sảnh, còn Lăng Hi khi bước xuống bậc thềm, anh nắm lấy tay cô, dắt cô xuống.
Hỏa Hỏa cảm nhận được một ánh nhìn gay gắt sau lưng, khiến cô có cảm giác như bị đâm sau lưng.
Trong lòng cô có cảm giác ngọt ngào và xót xa, anh ghen rồi, giận rồi, nhưng như vậy thì sao chứ?
Bây giờ là anh đang tiến lại gần cô còn cô bắt đầu né tránh.
Ngồi vào xe của Lăng Hi, trên đường chạy về, Hỏa Hỏa chỉ nghĩ về việc xét nghiệm dna, việc này cô phải đợi Lăng Hi rời đi mới có thể thực hiện.
"Hỏa Hỏa, em không khỏe ở đâu? Có cần tới bệnh viện kiểm tra không?"
"Không cần đâu, đột nhiên em nghĩ tới một việc quan trọng phải làm, Lăng Hi, anh cho em xuống xe ở quảng trường trung tâm thành phố nhé."
"Hỏa Hỏa, người nhà em cũng ở thành phố sao? Tại sao anh chưa bao giờ nghe em nói về họ."
"Em là trẻ mồ côi."
Lăng Hi lập tức dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cô: "Hỏa Hỏa, em yên tâm, sau này anh sẽ là người thân, bạn bè của em, anh sẽ chăm sóc cho em."