19623
Thời gian lên máy bay bắt đầu, Bùi Mạn Lâm khi đưa vé lên máy bay vẻ mặt rất không vui, đưa mắt nhìn Giản Hinh sau lưng: "Cô chắc chắn có thể đổi cho tôi khoang hạng nhất chứ? Nếu như không đổi được thì sau khi về, cô đi đi!"
Giản Hinh mặt không chút biểu cảm đi theo cô vào khoang máy bay, sau khi vào liền nói dối với nữ tiếp viên hàng không rằng cô cần vào khoang hạng nhất để tìm bạn, nữ tiếp viên hàng không thấy vẫn đang lên máy bay nên không ngăn cản cô, Bùi Mạn Lâm vô cùng kinh ngạc.
Cô muốn xem xem GIản Hinh đổi vị trí cho cô như thế nào, cô đi theo chỉ vào Giản Hinh: "Tôi là bạn của cô ấy, chúng tôi đi cùng nhau."
"Được, hai cô vui lòng quay lại vị trí ngồi của mình sau hai phút, cám ơn." Nữ tiếp viên hàng không lễ phép nói.
Giản Hinh bước vào khoang hạng nhất ở trên đầu, ở đây đã đủ người, nam có nữ có. Ánh mắt Giản Hinh nhìn thẳng vào một chàng trai trẻ tuổi chừng hai sáu hai bảy tuổi, anh ta đeo kính râm và tai nghe để nghe nhạc, mái tóc ngắn màu hạt dẻ được cắt tỉa thời trang, ngũ quan dưới kính râm rất sắc nét, là một anh chàng đẹp trai quyến rũ, toàn thân toát lên khí chất quý công tử, tới Bùi Mạn Lâm nhìn thấy chàng trai này tim cũng đập thình thịch. Cô nghĩ thầm nếu như có thể ngồi cạnh anh chàng đẹp trai này thì dọc đường đi cũng sẽ không nhàm chán nữa.
Giải Hinh ghé sát tai Bùi Mạn Lâm nói nhỏ: "Lát nữa hãy phối hợp với tôi."
Bùi Mạn Lâm đương nhiên muốn ngồi khoang hạng nhất, cô gật đầu định chờ xem Giản Hinh sẽ làm gì, cô thấy Giản Hinh bước tới trước mặt anh chàng đẹp trai kia, khẽ vỗ vai anh ta, sau đó chỉ thấy gương mặt xinh đẹp lúc nào cũng lạnh lùng bỗng nở nụ cười rạng rỡ như ánh sáng mặt trời.
"Hi! Anh chàng đẹp trai!
Tiếng Anh của cô rất tiêu chuẩn và lưu loát, chàng trai đang nhìn điện thoại thấy có người làm phiền liền nhíu mày, tỏ vẻ không vui. Nhưng khi quay lại nhìn người đã làm phiền mình, thì đôi mắt đang nheo lại dưới cặp kính râm lập tức mở tròn gấp hai lần, ngay sau đó, anh tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt rất đẹp nhìn chằm chặp vào Giản Hinh đang mỉm cười, không hề che giấu vẻ ngạc nhiên và ái mộ.
"Cô đang nói với tôi sao?" Anh chàng đẹp trai nhướng mày hỏi.
Giản Hinh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn nhờ anh giúp một việc."
Anh chàng đẹp trai liền nghiêng người thư thái, đôi mắt sáng ngờ cũng có vẻ ngang tàn hơn, trong nét tà mị cũng toát lên vẻ gợi cảm: "Ờ, cô nói đi!"
Bùi Mạn Lâm bên cạnh có chút đố kị vì Giản Hinh chỉ bằng một nụ cười đã khiến cho chàng trai kia phải chú ý tới vậy.
"Là thế này, bạn của tôi bị mắc chứng bệnh sợ không gian chật hẹp, cô ấy không thể ngồi ở nơi quá chật chội, nhưng vì chúng tôi bỏ lỡ mất vé khoang hạng nhất, vì thế..." Giản Hinh nói tới đây nụ cười có phần khẩn cầu: "Muốn nhờ anh giúp đổi chỗ ngồi có được không?"
Anh chàng đẹp trai lập tức nhìn Bùi Mạn Lâm ở phía sau, sau đó lại quay lại nhìn Giản Hinh: "Tôi có thể hỏi một chút được không, vị trí tôi đổi có ở cạnh cô không?"
Giản Hinh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, ghế bên cạnh tôi."
"Ok, không vấn đề gì." Anh chàng đẹp trai vui vẻ đồng ý, sau đó đứng dậy, áo t-shirt màu đen cùng với quần dài mặc trên thân hình cao lớn chừng một mét tám lăm của anh, hiệu quả vô cùng tuyệt vời.
Lúc này, Bùi Mạn Lâm cho dù có được ghế ngồi khoang hạng nhất thì tâm trạng cũng cực kỳ bực bội. Cô Giản Hinh này dùng mỹ nhân kế, chỉ mấy phút đã câu được một anh chàng đẹp trai siêu cấp, hơn nữa cô đâu có mù, anh chàng đẹp trai này đồng ý đổi chỗ là vì có thể ngồi cạnh Giản Hinh.
Tuy nhiên Bùi Mạn Lâm nghĩ mình là người sẽ trở thành phu nhân tổng thống tương lai, anh chàng trước mắt tuy đẹp trai nhưng cũng không thể sánh với sức quyến rũ của kiểu người đàn ông trưởng thành như Tịch Phong Hàn được, huống hồ anh ấy còn nắm wá quyền lực tối cao trong tay, anh chàng đẹp trai này cùng lắm chỉ có thể nhìn cho đã mắt thôi.
Tịch Phong Hàn mới là cực phẩm đàn ông.
"Cám ơn anh đẹp trai." Bùi Mạn Lâm cũng định thể hiện sức quyến rũ của nữ giới để anh chàng đẹp trai kia phải chú ý tới mình, nào ngờ, anh ta sau khi lấy ba lô của mình trên ngăn hành lý xong cũng không nhìn cô, chỉ nói với Giản Hinh: "Ok, dẫn tôi tới chỗ ngồi đi."
Giản Hinh nhìn Bùi Mạn Lâm: "Về nước gặp lại."
Bùi Mạn Lâm cắn môi, trong lòng vẫn còn oán giận, Giản Hinh lẽ nào quá tự tin với bản thân mình? Bình thường thấy cô ta lặng như băng, không ngờ cô ta cũng khá có chiêu trò với đàn ông, đúng là đã quá xem thường cô ta rồi.
Giản Hinh dẫn anh chàng đẹp trai kia tới khoang hạng phổ thông, sự xuất hiện của anh khiến các cô gái trong khoang này đều lập tức bị hút hồn.
Anh ta đúng là một anh chàng đẹp trai khó tìm ra khuyết điểm, vóc dáng đẹp, dung mạo nổi trội, khí chất thời trang và cao quý, trang phục cũng rất có khiếu thẩm mỹ, đặc biệt là bên tai trái còn lấp lánh một chiếc khuyên tai kim cương màu đen, thêm cho anh một chút khí chất ngông cuồng.
Dường như tới nữ tiếp viên hàng không cũng phục vụ họ chu đáo hơn, giúp họ tìm vị trí ngồi, đây là một dãy gồm ba ghế, chỗ của Giản Hinh sát cửa sổ, chỗ ở giữa là của chàng trai này, ngoài cùng là một cô gái trẻ tuổi trang điểm rất đậm, ăn mặc thời trang, cô vừa thấy anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh mình, tâm trạng lập tức kích động, nhìn anh mấy lần, hơn nữa cũng liên tục có những động tác gây chú ý.
Giản Hinh sau khi ngồi xuống gần cửa sổ, liền quay đầu lễ phép cảm ơn anh: "Cảm ơn anh!"
"Không cần khách sáo, tôi là Lăng Hi, còn cô?" Anh chàng đẹp trai tự giới thiệu.
"Giản Hinh." Giản Hinh mỉm cười đáp một tiếng, sau đó nụ cười của cô dần biến mất khỏi đôi mắt lạnh lùng, ánh mắt cô chuyển ra nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Lăng Hi nhìn lại cô, sững sờ giây lát, gương mặt Giản Hinh tinh tế tới hoàn mỹ không góc chết, nhưng khí chất trên người cô cho anh cảm giác hoàn toàn khác.
Giống như nữ thần lạnh lùng khó lòng tiếp cận, khiến anh muốn bắt chuyện tiếp nhưng lại do dự, mĩ nữ bên cạnh cũng tự giới thiệu: "Hi, tôi tên là Y Y."
"Chào cô!" Lăng Hi lễ độ gật đầu nhưng không nhìn cô gái bên cạnh, mà quay lại nhìn Giản Hinh, thấy cô vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt trong veo xuất hiện ánh sáng sắc lạnh khiến người khác không còn dũng khí bắt chuyện.
"Người bạn kia của cô bị mắc chứng sợ không gian chật hẹp sao?" Lăng Hi tìm chuyện để nói.
Giản Hinh mím môi gật đầu: "Rất nghiêm trọng, vì thế rất cám ơn anh đã nhường chỗ cho cô ấy."
"Không có gì! Dù sao tôi cũng là đàn ông, có thể thiệt thòi một chút cũng được." Lăng Hi muốn thể hiện sự bao dung và độ lượng của đàn ông trước mặt cô.
Lúc này, nữ tiếp viên hàng không đã chuẩn bị xong mọi công việc trước khi cất cánh, máy bay chạy vào đường băng, sau đó nhanh chóng bay lên không, tiến vào đường bay bay về nước.
Lăng Hi dựa gáy vào ghế ngồi, đôi mắt long lanh như vì sao sáng quan sát Giản Hinh, ánh mắt ngập tràn hứng thú, còn Y Y ngồi bên cạnh đồng thời cũng rất có hứng thú với Lăng Hi.