19604
May thay, biệt thự này có một phòng ngủ chính, hai phòng khách, Diệp Tiểu Thi đang ngắm cảnh trên lầu, đột nhiên, cô nhìn thấy một cô gái mặc chiếc đầm màu rượu vang đỏ gợi cảm đi tới trước cửa, cô bỗng giật mình.
Còn Annie thì đang bấm chuông cửa.
Diệp Tiểu Thi ở trên lầu không có xuống dưới, để mặc Lam Ca đến ứng phó với cô ta.
Lam Ca nghĩ là phục vụ mang trà tới, nhưng mở cửa ra lại là Annie, đôi mày màu nâu dẻ của anh cau lại, “Annie, sao cô lại đến đây?”
“Em đến tìm anh mà!” Annie lập tức nở ra một nụ cười quyến rũ gợi cảm, “King, ở đây có nhiều phòng không? Tối nay em có thể ở lại đây không?”
“Không được, ở đây của tôi không tiện.” Lam Ca lập tức từ chối thẳng.
Annie không bỏ cuộc, tỏ vẻ tội nghiệp: “King, xin anh đó, lần này đi chung với em, còn có bạn gái của bố em nữa, em rất chán ghét bà ta, xin anh hãy cho em ở lại đây!”
“Cô có thể đến khách sạn ở.” Lam Ca tất nhiên không đồng ý, anh ta không muốn gây ra chuyện gì khiến Diệp Tiểu Thi hiểu lầm.
“King.” Annie nũng nịu gọi tên anh, cái giọng điệu này, nếu là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ mềm lòng.
Thế nhưng, khoảnh khắc này ánh mắt thờ ơ của Lam Ca toát lên vẻ kiên định, lắc đầu bảo, “không được thì không được.”
Annie lần này câm nín, bỗng nhiên cô dùng vẻ mặt khêu gợi nhìn Lam Ca, cắn chặt môi dưới, đưa tay ra định trêu chọc Lam Ca, Lam Ca đẩy cô ta ra, rầm một tiếng, nhốt cô ta ở bên ngoài.
“King.” Bên ngoài cửa, Annie tức đến giẫm chân kêu gào.
“Cô đi đi!” Lam Ca lạnh lùng nói, không quan tâm đến nữa.
Đột nhiên, anh nhớ đến Diệp Tiểu Thi còn ở trên lầu, chắc chắn sẽ nghe được động tĩnh bên dưới, đôi chân dài của anh nhanh chóng bước lên, thì thấy Diệp Tiểu Thi đang ngồi trên ghế sofa ở lầu hai, đang lướt điện thoại.
Lam Ca có chút căng thẳng ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận đánh giá sắc mặt của cô, cũng may, Diệp Tiểu Thi không có tức giận, cô nghe thấy lời từ chối của anh với cái cô Annie kia.
“King.” Ở dưới nhà, Annie đang lớn tiếng gọi tên anh.
Lam Ca không thèm quan tâm, ngược lại đôi mắt xanh thẫm đang chăm chú dõi theo khuôn mặt nhỏ bé của Diệp Tiểu Thi, rất sợ sẽ xuất hiện dấu vết chán ghét anh.
Diệp Tiểu Thi giương đôi mắt trong veo nhìn anh, “Anh nhìn em gì vậy?”
“Anh đang nhìn xem em có đang giận anh không.” Anh nói với vẻ tội nghiệp.
“Em không có giận.” Cô lắc đầu.
Trong lòng Lam Ca lại có chút chán nản, cô ta không giận, điều này khiến anh có chút thất vọng, anh cắn nhẹ đôi môi mỏng, “Tiểu Thi, có phải em không thích anh không?”
Diệp Tiểu Thi cười ra tiếng, “Tại sao em không thích anh chứ?”
“Vậy thì tại sao cô gái khác đến kiếm anh, em không có vẻ ghen tuông gì cả?” Lam Ca thật không hiểu suy nghĩ của tụi con gái.
Diệp Tiểu Thi chớp chớp đôi mắt, trầm ngâm chút rồi bảo, “Không phải em không giận, mà là, em tin anh, lúc nãy chẳng phải anh đã giải thích mối quan hệ của anh với Annie rồi sao, nếu như em giận, thì có phải em là người không hiểu chuyện không?”
Sự buồn chán của Lam Ca thoáng chốc đã được hóa giải, mắt anh lóe lên tia vui mừng, sự hiểu chuyện của cô khiến anh cảm động, cũng khiến anh cảm thấy mình như bảo vật, khí chất trên người con gái này, có thể không phải cao quý hút hồn, không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vừa vặn anh lại thích nó.
“Tiểu Thi.” Bỗng dưng tim anh đập mạnh, anh nắm lấy tay cô, khuôn mặt khôi ngô xích lại gần cô, hôm nay trong bữa tiệc Lam Ca cũng uống qua tí rượu, cho nên, khoảnh khắc này, trong lòng anh thăng trầm thấy rõ.
Diệp Tiểu Thi mở to mắt nhìn, liền hiểu anh ta đang muốn gì, cô bối rối, vội nhắm chặt đôi mắt.
Lam Ca thấy cô ngoan ngoãn phối hợp, nếu không hôn cô, thì thật là ngu ngốc, bàn tay lớn của anh khóa chặt gáy sau của cô, một tay đỡ vai cô, anh nhìn đôi môi hồng đang mím chặt kia, nụ hôn quyến rũ của anh nhẹ nhàng buông xuống.
Nụ hôn không mang sự xâm phạm nào cả, chỉ đơn giản là sự chứng minh anh yêu cô thôi.
Diệp Tiểu Thi cảm nhận sự ấm áp trên đôi môi, tim đập rộn ràng, cảm giác ngọt ngào của tình yêu tuôn trào từ trong lòng.
Sau khi Lam Ca dứt hôn, giữ vững khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôm trọn cô vào lòng, Diệp Tiểu Thi cũng thuận thế dựa vào người anh, ngay lúc này, cô có một mong ước nho nhỏ, ở bên cạnh anh, chỉ đơn giản là ở bên, tin tưởng vô điều kiện, sự quan tâm đó có thể nhìn thấy được.
Giữ anh và cô, trải qua bao nhiêu sóng gió, nếu cô còn không hiểu rõ tấm lòng của anh, thì cô thật ngốc, Lam Ca đã vì cô làm biết bao nhiêu chuyện, mấy lần bị thương, cô cũng không phải là con người cư xử vô lý, càng không phải là con người tâm tư hẹp hòi.
Hôm nay, nhìn thấy hôn lễ của Trình Ly Nguyệt, cô càng khẳng định, cảm giác của mình dành cho anh, dưới lễ đài, cô không ngừng mơ tưởng đến cái ngày cô mặc váy cưới gả cho anh, nó sẽ như thế nào nhỉ.
“Lam Ca, em đồng ý về đảo cùng anh, em đồng ý lấy anh.” Diệp Tiểu Thi xấu hộ thổ lộ.
Lam Ca kích động đỡ lấy vai cô, đôi mắt xanh ánh lên sự vui mừng, “Tiểu Thi, em đồng ý về đảo với anh, lấy anh sao? Em thật sự đồng ý sao?”
Diệp Tiểu Thi gật đầu, khẳng định đáp: “Uh, em đồng ý.”
“Được! Đợi hôn lễ kết thúc, anh lập tức dắt em về đảo, làm một hôn lễ trọng đại dành cho em.” Xen lẫn niềm vui của Lam Ca, anh liền ẵm lấy cô, xoay một vòng ở chỗ rộng rãi, cảm giác này khiến anh trông như một cậu nhóc mới lớn.
Trong biệt thự, vang lên tiếng cười thanh thoát mê người của Lam Ca.
Về chiều, tiệc tối đã được chuẩn bị xong, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu trở về buổi yến tiệc, lại mời rượu khách thêm lần nữa, ở bờ sông đối diện căn biệt thự, pháo hoa được đốt suốt ba giờ đồng hồ, pháo hoa sáng lạn hút mắt người nhìn, trông như cây hoa rực sáng.
Buổi tối chin giờ rưỡi, Cung Dạ Tiêu cùng Trình Ly Nguyệt trở về phòng cưới, hai cậu nhóc được vợ chồng Cung Quý Dương dẫn đi, cùng sáu bảo mẫu ở bên chăm sóc.
Tịch Phong Hàn do có chính sự nên đã sớm rời khỏi bữa tiệc từ hồi trưa, sau bữa tối Tịch phu nhân và cha con Chiến Tây được đưa về nhà họ Tịch nghỉ ngơi, Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành cũng được vào nghỉ ngơi trong một khách sạn biệt thự, dưới ánh đèn mờ ảo xung quanh biệt thự đều trở nên tĩnh lặng, không ít khách khứa đang tản bộ trò chuyện, bầu không khí thật vui tươi, cũng có không ít đối tác làm ăn vẫn còn ở lại say sưa nâng ly.
Từ sớm Lam Ca đã dắt Diệp Tiểu Thi đi ra ngoài, bầu không khí náo nhiệt của hôn lễ, lúc này trở nên im lặng, duy chỉ có không khí lãng mạn của tình yêu đang lan tỏa.
Lam Ca nắm lấy tay của Diệp Tiểu Thi dạo bước bên bờ sông công viên, dưới ánh đèn neon lấp lánh, quầy bar bên đường sẵn sàng cung cấp thức uống rượu cồn, đồ ăn nhẹ, khách khứa nói cười thoải mái, quả thật là một buổi tối tuyệt vời.
Trong tay Diệp Tiểu Ly cầm ly kem, cô cầm chiếc muống múc ăn từng chút một, vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi, đi được một lúc, Diệp Tiểu Thi gọi Lam Ca, sau đó múc một miếng đưa đến miệng anh.
Lam Ca hơi cao, anh cuối người xuống, không hề nghĩ suy mà ngậm lấy cái muỗng, còn đôi mắt xanh thẫm thì nhìn chầm chầm lấy khuôn mặt thanh tú của cô, tràn đầy tình thâm.
Trái tim của Diệp Tiểu Thi đập nhanh mấy hồi, vội vàng cuối đầu xuống, múc một miếng đưa vào miệng, khi cô ngậm lấy cái muỗng, gương mặt bỗng đỏ bừng, cảm giác thật xấu hổ.
Trên đường đi Lam Ca còn đòi ăn mấy miếng, cho đến khi hết kem, hai người cũng vừa dạo xong bờ sông của công viên, đi về hướng biệt thự nơi họ đang ở.
Phòng cưới được bố trí rất hoan hỉ, nguyên cái giường và bộ đồ bốn mảnh đều dùng màu đỏ đô bố trí, trên ghế, đầu giường, đều dùng màu đỏ, dưới ánh đèn vàng ấm cúng, kết hợp với bức tranh treo tường màu vàng, trên giường rải hoa hồng hình trái tim, ở giữa cái mền, là bức tranh một cặp hoạt hình chibi, tất cả đều khiến Trình Ly Nguyệt thích thú.
Cô giơ tay ôm lấy con gấu màu hồng bên cạnh gối, cười như một đứa trẻ, Cung Dạ Tiêu cởi đi cái áo khoác vest bên ngoài, để lộ bờ ngực săn chắc quyến rũ, buổi tối mời rượu Trình Ly Nguyệt mặc chiếc đầm màu đỏ kiểu cổ của đám cưới Trung Quốc, kiểu tóc đắc thể sang trọng, khi về đến nơi đây, đã thay một chiếc đầm dạ hội màu đỏ rượu, nhẹ nhàng bay bổng, Cung Dạ Tiêu đã bị cô mê hoặc rồi, lúc này, anh đột nhiên cười nhẹ, “Đêm nay động phòng hoa chúc, em muốn nó trải qua như thế nào?”
Đôi má của Trình Ly Nguyệt ửng đỏ, cô cắn môi nói, “Nếu đã là động phòng hoa chúc, vậy anh nói nó nên trải qua như thế nào?”