Truyện Không Tên Số 14

Chương 602




19602

Cỗ xe ngựa đi trên con đường bằng phẳng, Trình Ly Nguyệt ngước hàng mi cong dài, đôi mắt trong veo như hai viên thuỷ tinh sáng lấp lánh, cô đánh son màu hồng phớt, miệng nở nụ cười. Theo sau là ba chiếc xe cưới màu đen hộ tống, trên xe là Tịch phu nhân, cha con nhà Chiến gia và một vài trợ lý.

Trước giờ lành hai phút thì Trình Ly Nguyệt đã có mặt. Một vài trợ lý đứng ngoài cửa giúp cô chỉnh trang lại váy cưới, đội khăn voan. Chiến lão gia giơ tay ra nói với cô: “Ly Nguyệt, tới đây.”

Tịch phu nhân đứng bên cạnh, Chiến Tây Dương đỡ bà vào trong, bà xúc động đến mức nước mắt trào ra. Quan khách ngồi kín trong lễ đường rộng lớn lúc này cũng đã im lặng khi khúc nhạc cử hành cất lên, ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía bên ngoài, chờ cô dâu bước vào. Trên lễ đài, Cung Dạ Tiêu mặc bộ vest màu trắng, phong độ ngời ngời, ánh mắt anh như một hoàng tử si tình đang ngóng chờ câu dâu của mình xuất hiện.

Đằng sau lễ đài to rộng đó, chín vạn chin nghìn chin trăm chin mươi chin bông hồng được kết thành bức tường hoa khổng lồ hình trái tim, ở giữa là dãy số “1314520” sáng lấp lánh vô cùng rực rỡ.

Một đời một kiếp, anh yêu em.

Trong khi khúc nhạc linh thiêng cất lên, chỉ thấy hai đứa bé đang cầm giỏ hoa bước lên phía trước, đó là Cung Vũ Trạch và An Cát, đây quả là một cặp thiên thần xinh đẹp khiến người ta phải trầm trồ. Theo sau đó, bóng dáng mảnh mai của Trình Ly Nguyệt xuất hiện, cô khoác tay cậu mình bước từng bước về phía lễ đường trải thảm đỏ, bức rèm xung quanh khẽ đung đưa tựa như cùng tấu lên một khúc hát về tình yêu, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi vẻ xinh đẹp của tân nương.

Chiếc voan che mặt khẽ đung đưa để lộ thấp thoáng khuôn mặt cô dâu, tuy bí ẩn nhưng cũng đủ người ta cảm nhận được dung mạo khuynh thành. Nhưng điều càng khiến người ta ngạc nhiên đó là người thân của cô dâu, chẳng phải cô đang khoác tay ngài tổng thống tiền nhiệm sao? Hoá ra tân nương là người của hoàng tộc, thân phận của cô đủ khiến tất cả quan khách có mặt cảm thán.

Ánh mắt Trình Ly Nguyệt qua lớp khăn voan trong suốt hướng về phía dáng người cao lớn đang đứng trên lễ đài, tim cô đập thình thịch, bất giác có giọt nước mắt tràn ra nhưng miệng cô lại nở nụ cười vô cùng hạnh phúc. Cô bước từng bước một về phía anh, trở thành cô dâu của anh, trở thành vợ của anh.

Ánh mắt của Cung Dạ Tiêu lại rực cháy si tình, anh nhìn cô dâu, khi chỉ còn cách mình độ mười mấy mét, anh đưa tay ra chờ đón cô.

Cậu nhóc Cung Vũ Trạch và An Cát tay trong tay bước sang một bên nhường đường cho ma mi, giương tròn đôi mắt trong veo như giọt nước nhìn b aba và ma mi ân ái kết hôn. Cậu là người chứng kiến suốt cả quá trình, tất nhiên chính cậu là người vui mừng nhất.

Vợ chồng Cung Thánh Dương bế bé Cung Vũ Ninh, cô bé nhìn mọi người ở trên lễ đài cứ vỗ tay không ngớt, bi bô nói: “Ba ba, ma mi…”

Trình Ly Nguyệt nghe thấy tiếng con gọi, hướng về phía đứa con gái nhỏ nở nụ cười dịu dàng. Lúc này, cô đã đi tới bục, Cung Dạ Tiêu nắm chặt tay Trình Ly Nguyệt nói với Chiến lão gia: “Cháu cám ơn cậu.”

“Chúc hai cháu hạnh phúc đến khi đầu bạc răng long, ân ái cả đời.” Chiến lão gia bắt tay anh , vỗ vỗ vào vai khích lệ rồi bước xuống.

Cung Dạ Tiêu nắm chặt tay Trình Ly Nguyệt, dưới ánh đèn thuỷ tinh lấp lánh, hai người nhìn nhau đắm đuối. Cung Dạ Tiêu không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, bàn tay thuôn dài của anh vén khăn voan trên đầu Ly Nguyệt, chiếc khăn voan bay nhè nhẹ phía sau. Hàng mi dài của Trình Ly Nguyệt khẽ chớp đẹp như từng thước phim quay chậm. Đôi mắt trong vắt, hàm răng trắng bóng của cô đập thẳng vào trái tim và linh hồn của người đàn ông này. Cung Dạ Tiêu nâng cằm cô, trao một nụ hôn đắm đuối vào đôi môi đỏ mọng.

Trình Ly Nguyệt cười đón nhận nụ hôn. Hôm nay, Cung Dạ Tiêu đã bộc lộ ra tính tình thật sự của mình. Anh nắm tay cô đi về phía mục sư, mục sư đã sớm chuẩn bị xong. Không cần người chủ trì phải nói nhiều lời hoa mỹ làm nóng không khí, tình ý sâu đậm của cặp tình nhân này trên sân khấu cũng đủ khiến quan khách bên dưới cảm thấy hạnh phúc thay cho họ.

Trên một bàn tiệc, Lam Ca và Diệp Tiểu Thi cũng chứng kiến màn ân ái vừa rồi, Diệp Tiểu Thi không kiềm chế được sự ngưỡng mộ trước dung mạo của cô dâu, cô ấy quả thật rất đẹp.

Lam Ca lúc này nhếch mép cười, nghĩ đến việc mình suýt nữa thì làm một hôn lễ đen tối cho Trình Ly Nguyệt, anh quả thật không nên làm vậy bởi hạnh phúc của người con gái này anh không phải là người có thể đem đến cho cô, đó phải là người đàn ông trên bục kia.

Đôi mắt xanh sâu thẳm của Lam Ca liếc sang nhìn góc nghiêng của cô gái bên cạnh, ánh mắt của Diệp Tiểu Thi lúc này đầy ắp sự hạnh phúc, hôn lễ vừa đẹp vừa lãng mạn như vậy có cô gái nào mà không mong muốn cơ chứ?

Bờ môi mỏng của Lam Ca khẽ nhếch lên, chỉ cần cô muốn anh cũng sẽ làm choc ô một hôn lễ xa hoa như vậy.

Trên bục, mục sư giõng dạc đọc lời tuyên thệ. Chỉ chờ nghe thấy hai tiếng “tôi đồng ý”, cả khán phòng vỗ tay nhiệt liệt.

“Được, tiếp theo, mời tân lang trao nhẫn cho tân nương.”

Cô lễ tân bê một cặp nhẫn lên, Cung Dạ Tiêu lấy một chiếc của nữ khẽ đeo vào ngón áp út của Trình Ly Nguyệt, anh cười: “Đây mẫu là do chính em thiết kế.”

Trình Ly Nguyệt hơi ngạc nhiên, cô nhìn chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy tinh xảo trên tay mình: “Em thiết kế? Là em trước đây tự mình thiết kế sao?”

“Không, đây là anh bảo người chỉnh sửa lại các bản vẽ của em rồi chọn ra một mẫu trong đó làm theo.” Cung Dạ Tiêu khẽ nói: “Đeo cho anh đi!”

Nói xong, anh đưa bàn tay phải với những ngón tay thuôn dài ra, Trình Ly Nguyệt cười, cô lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út của anh. Trong long Trình Ly Nguyệt, chiếc nhẫn kim cương này tựa như phép màu, từ nay người đàn ông này đã bị cô trói chặt, anh chỉ thuộc về mình cô.”

Mục sư cười tuyên bố: “Tân lang, bây giờ anh có thể hôn cô dâu rồi.”

Cung Dạ Tiêu cười, một tay anh ôm lưng cô, tay kia đặt lên eo, trao một nụ hôn nồng cháy lên bờ môi đỏ mọng của Trình Ly Nguyệt.

Tràng vỗ tay bên dưới lại vang lên.

Sau nụ hôn, Cung Dạ Tiêu nắm chặt tay cô, hai mắt đắm đuối nhìn nhau. Từ giờ phút này, tay nắm bàn tay, mãi mãi bên nhau.

Bên bàn tiệc dưới khán đài, Diệp Tiểu Thi ngại ngùng định quay sang nhìn Lam Ca, nào ngờ vừa quay sang đã đụng ngay phải ánh mắt đầy ẩn ý của anh, cô lập tức xấu hổ đến mức không biết chui xuống lỗ nào.

Trời ạ! Anh ta cũng đang nghĩ đến nụ hôn đó sao?

Bốn phía bên trong một căn biệt thự giữa hàng trăm căn khác được vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt, thân người cao lớn của Tịch Phong Hàn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách chăm chú dõi theo từng khung hình được truyền hình trực tiếp. Anh thật sự mừng thay cho em gái, đồng thời anh cũng cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt từ hiện trường. Ánh mắt anh lấp lánh, nụ cười và hình bóng đó lại hiện lên trong tâm trí anh, mọi thứ thuộc về cô gái đó dường như trở thành nỗi đau khổ lớn nhất trong anh.

Bên cạnh, Trì Dương bật cười: “Ngài tổng thống, ngày mà ngài cử hành hôn lễ chính là ngày vui của cả nước”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.