Truyện Không Tên Số 14

Chương 597




19597

Rất nhanh, Nhan Dương đem hai chén trà thơm ngát ngọt miệng tiến vào, Trình Ly Nguyệt cầm chén trà, đứng ở nơi này nhìn ra bên ngoài ngắm cửa sổ sát nhau cao ngất của những ngôi nhà cao tầng khiến có một cảm giác vui vẻ kì lạ.

Bỗng nhiên có một cánh tay khỏe khoắn đưa tới từ đằng sau, Trình Ly Nguyệt cười khẽ, chén trà trong tay cô bị người đàn ông đoạt lấy, uống nốt phần còn lại, cách này có thể khiến cho hai người hôn gián tiếp, cảm giác không chút ghét bỏ đối phương này thật sự khiến cho người ta có cảm nhận không có gì hạnh phúc bằng.

Cung Dạ Tiêu ôm lấy eo cô, xương cằm gợi cảm mê người nhẹ nhàng đặt lên bờ vai cô, dường như đang cùng cô trông xuống đế quốc của hắn.

Trình Ly Nguyệt lập tức cười rộ lên trốn anh, Cung Dạ Tiêu giữ chặt cánh tay cô, mờ ám giam lấy cô trên cửa sổ thủy tinh, Trình Ly Nguyệt lập tức bị dọa, bệnh sợ cao của cô lập tức phát ra, cô vội đến độ ôm lấy thắt lưng hắn.

Cung Dạ Tiêu cũng đột nhiên nhớ tới điểm này, nhanh chóng ôm cô vào lòng, quay người, không để cho cô dựa lưng vào kính thủy tinh nữa. Quả nhiên Trình Ly Nguyệt bị dọa tới nỗi sắc mặt trắng đi mấy phần, Cung Dạ Tiêu tự trách vừa than thở đầy ảo não,"Xin lỗi, anh quên mất em sợ cao."

Trình Ly Nguyệt mím môi lắc đầu, cô không trách anh.

Bỗng, Cung Dạ Tiêu ôm cô ngồi xuống, Trình Ly Nguyệt lập tức ôm sát cổ hắn, có lẽ lúc nãy thật sự bị dọa khiến tâm trạng cô sinh ra sự ám ảnh, trong lòng cung Cung Dạ Tiêu lại càng tự trách hơn.

Anh ôm cô tiến thẳng vào phòng nghỉ, nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống giường, anh cũng nằm ở cạnh cô, hôn lên tóc cô, hai má, đuổi phần sợ hãi ở trong lòng cô đi.

Trong những chiếc hôn nhẹ nhàng nồng ấm của hắn, Trình Ly Nguyệt cũng dần thả lỏng bản thân, bàn tay nhỏ của cô đặt lên ngực hắn, chôn cả khuôn mặt vào ngực hắn, để mặc anh hôn.

Cô nhu thuận đến vậy khiến người đàn ông cảm thấy nhu được cổ vũ, Cung Dạ Tiêu làm sao có thể chịu đựng được?

Mọi thứ trở nên cuồng dã hơn.

Ánh sáng ngoài cửa sổ, độ cao chọc trời, tất cả khiến họ nảy sinh một loại kích thích.

Đợi đến khi tất cả mọi thứ trong phòng đều ngừng nghỉ đã là hai giờ sau, Trình Ly Nguyệt sớm đã mất hết sức lực rúc vào lòng hắn, hai gò má ửng hồng.

"Anh nói đi, còn phải sinh thêm một em bé sao?" Trình Ly Nguyệt bắt đầu hiếu kỳ hỏi.

"Không sinh nữa, có một trai một gái là đủ rồi." Cung Dạ Tiêu nghĩ tới những đau đớn khi cô sinh em bé, anh tuyệt đối không muốn sinh nữa, không muốn lại mang tới đau đớn cho cô.

Trình Ly Nguyệt trái lại không hề cự tuyệt, bởi vì trẻ con thật sự rất đáng yêu, cô muốn nếu như lại có một cái thai nữa thì cũng được, vì cô còn trẻ.

Cung Dạ Tiêu nhìn cô đôi mắt to nháy nháy, dường như thật sự có ý nghĩ như vậy, Cung Dạ Tiêu lập tức cười cụng vào trán cô,"Thế nào? Vẫn muốn sinh nữa sao?"

"Thuận theo tự nhiên đi! Cũng không cưỡng cầu." Trình Ly Nguyệt lắc lắc đầu.

Trong lòng Cung Dạ Tiêu rất vui bởi cô tình nguyện sinh con cho anh, thế nhưng anh biết rằng, anh sẽ không để cô lại sinh lần nữa, những đau khổ của việc mang thai, hai lần thật sự đủ rồi.

Cung Dạ Tiêu lại hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô đầy nuông chiều và dịu dàng, dường như cô chính là vật báu của anh, khiến anh quyến luyến không rời, Trình Ly Nguyệt cũng thưởng thức và đắm chìm vào phương thức yêu chiều này của anh.

Dù những kí ức trước kia đã không còn, nhưng tình yêu của cô đối với anh đã nhập vào trong máu của cô, linh hồn cô, tuyệt đối không thể tan biến.

"Em ngủ một chút, đợi anh làm việc xong, tối đưa em đi ăn cơm." Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng vuối lên chiếc mũi thanh tú của cô, cũng biết ban nãy cô đã quá mệt rồi.

"Vâng!" Trình Ly Nguyệt thật sự mệt chết rồi, thể lực của cô còn xa mới có thể đạt tới như anh, người đàn ông này dường như sau khi trải qua một trận kích tình, tinh thần càng thêm nhanh nhẹn khoan khoái, còn cô, vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng cơ thể lại vô cùng sảng khoái.

Cung Dạ Tiêu cầm lấy quần áo rời giường, trước khi ra ngoài, lại giúp cô đắp chăn, chải lại mái tóc dài trên khuôn mặt cô, hạ xuống một chiếc hôn rồi rời đi.

Dưới sự quan tâm ấm áp thân mật như thế này, khóe miệng Trình Ly Nguyệt cong lên ý cười nhàn nhạt, dần dần chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Ngày kia là hôn lễ rồi , cô thật sự háo hức.

Nhà họ Dạ

Hôm nay Cung Muội Muội đem con gái trở về, ba mẹ Dạ xem cháu gái như bảo bối, một ngày không gặp liền rất nhớ, vì vậy, sau khi được đưa về, bé gái liền được hai người họ ôm đi cho ông nội xem, mà Cung Muội Muội thì đi làm một số việc cô muốn, ví dụ ở trong phòng xem sách, nhàn rỗi thưởng tách trà một chút.

Lúc này, điên thoại của cô reo lên, cô cầm lên xem, cái tên phía trên khiến cô ngọt ngào cười lên nhận máy,"Alo!"

"Nhớ anh không?" Khi đó, Dạ Lương Thành giọng nói trầm ấm gợi cảm truyền tới.

"Vâng! Nhớ lắm rất nhớ."

"Nhớ như thế nào."

"Rất nhớ mà! Đáng tiếc lại không thấy được."

"Nếu mà trông thấy em sẽ như thế nào?"

"Em sẽ thưởng cho anh." Cung Muội Muội chu môi đáp, nhưng cô biết dạo này công việc anh bận rộn, cô gặp không nổi!

"Quà lớn như thế nào, anh thật mong đợi." Dạ Lương Thành thấp giọng cười.

Cung Muội Muội gia vẻ bí mật nói," Không nói, dù gì cũng đâu có gặp được."

"Ồ! Vậy anh cúp máy nhé." Lúc này đột nhiên nói tắt liền tắt.

Cung Muội Muội mất hứng! Cô còn muốn nghe giọng nói của anh mà! "Ô...Không được phép tắt!"

Nhưng điện thoại đã truyền tới âm thanh tút tút, Cung Muội Muội mất mát thở ra một hơi, cứ như vậy nói tắt liền tắt, lẽ nào người đàn ông này không còn yêu cô nữa sao?

Cung Muội Muội còn đang suy nghĩ, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ, cô lúng túng, lẽ nào con gái lại chạy về tìm cô sao? Cô cũng chẳng nghĩ gì, nhanh chóng đứng dậy mở cửa.

Cửa được mở cửa, cô nghĩ sẽ được đón lấy bảo bối của mình, nào đâu biết, đứng ở ngoài cửa lại là một hơi thở gấp gáp, đôi mắt sâu hút biết cười của người đàn ông, nhất thời, Cung Muội Muội ngạc nhiên há hốc miệng, không dám tin rằng anh ấy đã trở về .

"Anh... Sao anh đã về rồi? Không phải anh bận đến mai mới về được sao?" Cung Muội Muội kinh ngạc vô cùng, nhưng ánh mắt cô đã tràn đầy sự vui mừng.

Dạ Lương Thành ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô vào phòng, đồng thời dựa lưng lại đóng cửa.

Cung Muội Muội bám lấy cơ thể to lớn rắn chắc của anh như bạch tuộc, được ôm như công chúa tới sô pha, Dạ Lương Thành cong môi cười một tiếng," Vì để gặp em nên sớm hoàn thành xong nhiệm vụ đó, nói, phần thưởng của anh đâu?"

Cung Muội Muội cuống cả lên, vừa nãy cô cũng chỉ nói bừa! Dù sao cô nghĩ anh sẽ không về mới nói đùa trêu chọc, thế mà anh lại về khiến cô có chút trở tay không kịp.

"Ách... Còn chưa nghĩ kỹ!" Cung Muội Muội cười hì hì, nhưng tóm lại, sự trở về của người đàn ông này đối với cô mà nói chính là món quà ý nghĩa nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.