Truyện Không Tên Số 14

Chương 557




19557

Lam Ca gọi điện xong, việc đầu tiên anh làm là dẫn người của mình ra ngoài. Anh không cần biết cô gái đó hiện đang ở đâu nhưng chắc chắn sẽ phải về nhà, vì thế anh có thể đi chặn cô, bằng mọi cách hôm nay phải tìm được cô.

Lúc này Diệp Tiểu Thi sau khi ra khỏi biệt thự của Lam Ca thì may mắn nhận được một cơ hội đi phỏng vấn, cô vô cùng vui mừng, hơn nữa đây còn là một công ty quảng cáo có tiếng, mặc dù không phù hợp với chuyên ngành nhưng bây giờ tìm việc không dễ.

Có cơ hội đi phỏng vấn sao cô có thể không đi chứ?

Diệp Tiểu Thư hồi hộp chờ đợi, chẳng mấy chốc một nữ trợ lý ra gọi cô: "Diệp Tiểu Thi, tới lượt cô rồi, vào đi!"

Diệp Tiểu Thi mỉm cười đứng dậy đi theo nữ trợ lý vào phòng, cô còn chưa nhìn rõ ba người phỏng vấn mình trông như thế nào đã nghe thấy một giọng nam vui mừng vang lên: "Tiểu Thi?"

Diệp Tiểu Thi đầu như nổ tung, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi giữa, mặt cô đỏ bừng: "Anh Minh Húc, sao lại là anh?"

Người đàn ông ngồi giữa đứng dậy, anh chừng hai bảy hai tám tuổi, cao một mét tám, khiến anh càng trở lên chín chắn đẹp trai, anh là anh học khóa trên, hàng xóm đồng thời cũng là đối tượng yêu thầm từ nhỏ tới lớn của Diệp Tiểu Thi. Chỉ có điều sau khi cô vào đại học, anh cũng ra nước ngoài du học, hai người đã không liên hệ hai năm rồi.

Triển Minh Húc nói với hai người sau lưng: "Không cần phỏng vấn nữa, tuyển cô ấy."

"Vâng, giám đốc Triển." Hai người còn lại liền thu dọn tài liệu chuẩn bị rời đi.

Diệp Tiểu Thi lúc này mặt vẫn đỏ bừng, cô không ngờ có cơ hội gặp lại anh ở đây, cô còn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại anh nữa!

"Anh nghe nói sau khi ông em mất, em cũng không biết đi đâu, anh từng tới nhà tìm em." Ánh mắt Triển Minh Húc nhìn cô gái chững chạc trước mặt, cô đã từ thiếu nữ trở thành một cô gái xinh đẹp, trưởng thành, ánh mắt anh không giấu sự kích động.

Cuối cùng đã tìm được cô.

"Em... em dọn ra ngoài ở." Diệp Tiểu Thi cắn môi, không giấu vẻ đau buồn.

Triển Minh Húc nhìn cô, rất thương cô, anh nhỏ nhẹ nói: "Được rồi, sau này em làm việc ở công ty của anh, anh sẽ chăm sóc cho em."

Diệp Tiểu Thi tròn mắt ngạc nhiên: "Đây là công ty của anh sao?"

"Đúng vậy! Anh và hai người bạn hợp tác đầu tư, hiện nay quy mô cũng kha khá." Triển Minh Húc mỉm cười, ánh mắt quan sát gương mặt rạng ngời xinh đẹp của cô, anh biết, từ nhỏ cô đã là một mĩ nhân ai gặp cũng phải yêu.

Diệp Tiểu Thi nhìn anh, khen ngợi: "Anh Minh Húc, anh giỏi quá."

Triển Minh Húc mỉm cười: "Mai tới làm, chiều chúng ta cùng đi ăn cơm, nói chuyện xảy ra gần đây được không?"

"Được ạ!" Diệp Tiểu Thi không từ chối, trên thế giới này, người thân thiết với cô đều đã lần lượt ra đi, trong trái tim cô vẫn luôn có vị trí cho Triển Minh Húc. Họ từng sống ở một khu chung cư, Triển Minh Húc giống như một ngươi trai, cùng nhau đi học và tan học, đạp xe trên những con đường đầy lá, anh sẽ đợi cô và cũng sẽ lai cô.

Tình cảm yêu mến từ khi còn nhỏ có lẽ chỉ mình Diệp Tiểu Thi hiểu được, cô đã không biết bao lần nằm mơ sẽ gả cho anh, chỉ có điều sau này không biết chuyện gì đã xảy ra, anh ra nước ngoài, đi rất vội vã, điện thoại cũ của cô cũng mất, điện thoại liên hệ của hai người cuối cùng cũng đứt hẳn.

Bây giờ gặp nhau giữa biển người bao la, cô có cảm giác là do ông trời sắp đặt, khiến cô vô cùng hưng phấn, vui mừng.

Lý Nhã cầm thẻ Lam Ca đưa cho, cô không dám rút tiền ở gần đây liền bắt taxi tới vị trí trung tâm thành phố, bước tới bên cột ATM của một ngân hàng, trái tim cô kích động tới mức muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, một triệu! Đủ để cô tiêu rất lâu rồi.

Lúc này cô có phần hối hận, cô vốn có thể đòi Lam Ca nhiều tiền hơn, tại sao lại chỉ đòi một triệu? Ít quá!

Anh nhiều tiền như vậy, có thể lấy ra cả mấy chục triệu bất cứ lúc nào, cô ngốc quá.

Lý Nhã vừa tự trách mình vừa nhập sáu con số cuối trên thẻ vào máy, có điều cột ATM nhanh chóng phát ra thông báo, cô trợn tròn mắt, muốn điên tới nơi, cái gì? Thẻ này đã bị đóng băng?

Điều đó có nghĩa là tiền trong thẻ cô sẽ không rút ra được? Đầu Lý Nhã muốn nổ tung, nhất định là Lam Ca làm.

Lúc này, túi Lý Nhã cũng để ở nhà anh, trong tay không có một xu nào, cô đành phải nhờ người đi đường giúp gọi điện thoại cho một người bạn khác của cô tới đón cô.

Lý Nhã bước vào nhà bạn, cô căm hận nghiến răng, Lam Ca sao có thể đáng ghét như vậy chứ? Đã nói là cho cô một triệu kia mà?

Được lắm, anh dám chơi tôi một vố vậy thì tôi sẽ khiến anh mất đi Diệp Tiểu Thi. Lúc này trong lòng Lý Nhã dấy lên ý định báo thù, cho dù Lam Ca tìm được Diệp Tiểu Thi thì đã sao chứ, cô sẽ khiến Diệp Tiểu Thi mãi mãi hận anh ta, dù sao thì việc cô mạo danh Diệp Tiểu Thi sớm muộn gì Lam Ca cũng nói cho cô ấy biết. Điều đó cũng cùng nghĩa với việc tình bạn nhiều năm của cô với Diệp Tiểu Thi sẽ tan thành mây khói.

Trong lòng Lý Nhã vô cùng không cam tâm, đồng thời cũng đố kị, mặc dù Diệp Tiểu Thi không hể tỏ ra huênh hoang khoe mẽ trước mặt cô nhưng nghĩ tới việc sau này Lam Ca tìm được và lấy cô ấy, địa vị của Diệp Tiểu Thi lập tức đạt tới mức mà cả đời này cô chỉ có thể ngước nhìn, trái tim cô lại như thể bị hàng ngàn con côn trùng cắn xé.

Vô cùng đau đớn.

"Tiểu Nhã, mấy hôm nay sao cậu không đi làm vậy? Lần trước nghe nói cậu bị một anh chàng đẹp trai kéo đi, sao rồi? Bây giờ câu bị người ta bao rồi sao?" Chị em tốt bên cạnh cô vẻ mặt ngượng mộ nhìn cô.

Lý Nhã đang vô cùng giận dữ, lúc này cô thực sự đã mất tất cả, sao còn dám tới bar làm việc? Người khách kia hình như cũng bị vệ sĩ của Lam Ca đánh rồi, nếu cô còn gặp lại anh ta, chắc chắn cũng sẽ bị đánh một trận.

"Mình có thể ở lại đây vài hôm không?" Lý Nhã hỏi chị em của mình.

"Cậu cứ ở đi! Dù sao mình cũng rất nhàm chán."

Lý Nhã bây giờ không dám về nhà, nghĩ tới việc Diệp Tiểu Thi biết chuyện sẽ mắng cô hoặc hận cô, nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý, cô nghĩ bây giờ Lam Ca chắc đã tới tìm Diệp Tiểu Thi rồi!

Diệp Tiểu Thi trong lòng sẽ cười nhạo cô ra sao? Cô biết mình cướp thân phận của cô ấy, thay thế cô ấy là một việc làm đáng sỉ nhục, nhưng không có cách nào cả, cô đã làm rồi thì không còn sợ bị Diệp Tiểu Thi mắng.

Ngoài cửa dưới lầu khu chung cư Diệp Tiểu Thi sống, một tiếng đồng hồ trước, nơi này xuất hiện ba chiếc xe việt dã màu đen thần bí, mấy người đàn ông mặc comple lịch sự bước xuống xe, tản ra các ngả đường xung quanh khiến người dân nơi đây đều cảm thấy thấp thỏm không yên, tưởng rằng gặp phải người của xã hội đen.

Trên con đường bên cạnh, trong một tiệm cà phê hạng trung, gần đây chỉ có những cửa tiệm tầm trung như vậy, Lam Ca cho dù có muốn tìm tiệm cà phê cao cấp cũng không có.

Lúc này, anh một mình ngồi trong phòng riêng đợi thuộc hạ báo cáo tình hình, cho dù phải đợi tới mười hai giờ thì anh cũgn sẽ đợi bằng được Diệp Tiểu Thi trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.