Truyện Không Tên Số 14

Chương 536




19536

Cung Dạ Tiêu nhìn bộ dạng đắc ý của cô, anh đặt cốc xuống, đưa tay đặt lên má cô, nhìn cô một cách chăm chú, “Đương nhiên là anh yêu em trước rồi. Em đâu có biết khi đó em quyến rũ như thế nào đâu. Lúc đó em khiến anh điên đảo.”

Trình Ly Nguyệt cảm thấy sự ấm áp trong bàn tay anh, tim cô bỗng như tan chảy. Thật thế ư. Anh ấy yêu mình nhiều như thế sao ?

Ánh mắt Cung Dạ Tiêu nhìn cô đắm đuối, ngón tay anh đặt lên má cô, lên làn da mềm mại. Anh như nghẹn lời, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.

Cơ thể Trình Ly Nguyệt hơi dao động. Cô cảm nhận rõ tình cảm của người đàn ông này. Trình Ly Nguyệt không một chút phản kháng. Cô hoàn toàn bị nụ hôn nóng bỏng ấy chế ngự.

Càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Sự kích thích và khao khát không còn phải che giấu nữa. Đêm nay, cô ấy là của anh.

Anh biết, cô ấy sẽ rất hạnh phúc. Anh sẽ đem lại cho cô giây phút thăng hoa tuyệt diệu.

“Ư...” Trình Ly Nguyệt đê mê bởi nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông.

Cho tới khi cơ thể cô bị anh ấy bế xốc lên, nụ hôn ấy vẫn không dừng lại. Anh hôn cô một cách cuồng nhiệt say đắm.

Vì quá nhớ nhung, quá khao khát đã lâu, nên khi có cô hội, làm sao anh có thể bỏ qua.

Tuy nhiên, cho dù đã chịu nhịn tới mức phát rồ thì lúc ban đầu, anh vẫn dịu dàng, tới khi cô gái vùng lên giống như thủy triều đỏ, chủ động nằm lên trên.

Anh mới bắt đầu cuộc mây mưa mãnh liệt ấy.

Có một chút như chinh phục, từ cảm giác sợ hãi ban đầu tới khi đê mê ngây ngất.

Trình Ly Nguyệt trải qua một hành trình kỳ diệu.

Sáng sớm.

Trình Ly Nguyệt mở mắt tỉnh dậy. Trước mắt cô là một khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say. Tối qua cô mệt tới mức chả biết mình ngủ lúc nào. Lúc đó quả thực không thể mở mắt nổi. Thế nhưng, người đàn ông này ngủ khi nào cô cũng không biết.

Xem ra, tối qua anh ấy ngủ rất muộn. Bây giờ mới ngủ say như vậy.

Chỉ khi ở trước mặt cô, Cung Dạ Tiêu mới bỏ qua tất cả sự cảnh giác, giống như một đứa trẻ ngủ mà không hề quan tâm gì xung quanh.

Trình Ly Nguyệt nhìn anh một lúc, rồi nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Sắp 8h rồi, cô nghĩ không biết trong nhà còn có gì ăn không ? Anh ấy vẫn đang ngủ, cô có thể chuẩn bị bữa sáng.

Trình Ly Nguyệt nhẹ nhàng nhấc cánh tay của anh ra khỏi người cô rồi nhẹ nhàng bước xuống. Anh lập tức ôm chặt hơn, dường như không muốn cô rời khỏi giường.

Trình Ly Nguyệt cười, hôn nhẹ lên má anh, rồi nói nhỏ vào tai, “Anh ngủ thêm 1 chút, em dậy trước.”

Cung Dạ Tiêu vẫn ôm cô, vùi mặt vào trong ngực cô một lát mới cười và buông cô ra. Rồi sau đó, anh lại lăn ra ngủ.

Trình Ly Nguyệt ra khỏi giường, quay đầu hôn lên trán anh 1 cái rồi mới bước đi.

Phía sau, Cung Dạ Tiêu mở hé đôi mắt. Ánh sáng buổi sớm khiến anh cảm thấy rất thoải mái.

Trình Ly Nguyệt tắm gội xong bước vào bếp. Cô mở tủ lạnh kiểm tra. Bên trong chẳng còn thức ăn mới nào, chỉ có một ít đồ ăn khô, ngoài ra còn một ít tôm nõn vẫn còn hạn sử dụng. Trình Ly Nguyệt vốn rất có khiếu nấu ăn. Lúc này, cô hoàn toàn không cảm thấy áp lực

Cô lấy gạo ra chuẩn bị nấu cháo. Cho tôm nõn và hạt sen vào để ninh.

Cung Dạ Tiêu rất buồn ngủ. Nhưng khi Trình Ly Nguyệt ra khỏi giường anh đã bắt đầu tỉnh. Anh cảm thấy khi cô bước đi, trái tim anh lại thấy lo lắng. Đó là một sự lo lắng đã thành thói quen.

Anh cầm một chiếc chăn màu xám đắp lên mình, vừa buộc dây đai vừa bước vào trong bếp. Anh nhìn thấy Trình Ly Nguyệt đang mặc chiếc áo nấu ăn màu xám, mái tóc dài buộc sau lưng. Nhìn hình dáng ấy, anh thấy cô thật hiền dịu, đảm đang.

Cung Dạ Tiêu động lòng. Anh nhẹ nhàng bước tới đằng sau cô, đưa tay ôm lấy eo cô. Cằm anh đặt lên vai cô, “Sao phải nấu cháo vây? Chúng ta có thể đi ăn ngoài mà.”

Trình Ly Nguyệt ngoảnh lại nhìn anh, “Em rất thích ăn ở nhà.”

Bên ngoài thức ăn ngon và đa dạng, nhưng không thể mang lại cảm giác thân thuộc như ở nhà. Chỉ có cảm thụ, nhưng khi chính tay mình làm thì còn cảm nhận được sự ấm áp này.

“Anh không muốn em vất vả”

“Nếu ngay cả việc nấu cháo cũng là vất vả, thế thì cuộc đời em còn có mục tiêu gì nữa. Em không muốn bị chiều chuộng như đứa trẻ, chẳng biết làm cái gì.” Trình Ly Nguyệt nói xong, quay người ôm cổ anh, “Mau đi đánh răng, rửa mặt, em nấu sắp xong rồi.”

Cung Dạ Tiêu hôn lên má cô, cười hỏi, “Đêm qua ông xã em có giỏi không ?”

Trình Ly Nguyệt không nói thì không sao, cứ nói tới là cô đỏ mặt, ư một tiếng, “ Chiếu cố đạt yêu cầu”

“Đạt yêu cầu là tốt rồi. Thế thì tối nay anh sẽ khiến em thỏa mãn hơn. ” Cung Dạ Tiêu cười đáng ghét.

Trình Ly Nguyệt đẩy anh, “Được rồi, tối nay hãy nói.”

Lúc này Cung Dạ Tiêu mới đi đánh răng, Trình Ly Nguyệt ở bên cạnh nồi cháo, lộ ra chút ngượng ngùng của một cô gái.

Khi Cung Dạ Tiêu bước ra, cô đã chuẩn bị cháo trên bàn. Mặc dù thiếu một chút thực phẩm tươi, nhưng mùi vị thức ăn rất hấp dẫn. Trình Ly Nguyệt nấu cho hai người ăn nên cũng không nhiều.

Cô bê tô cháo đặt lên trên bàn nhỏ trước cửa sổ. Từ đây, có thể nhìn thấy cảnh sắc mùa đông buổi sớm. Cảnh đẹp như thế, có thể vừa ăn cháo vừa thưởng thức.

Hai người ở đó tới trưa. Trình Ly Nguyệt tranh thủ đi thăm Cung Muội Muội. Cung Muội Muội lần đầu làm mẹ, mỗi ngay đều vui vẻ là được, người ta còn phải chăm con, còn cô thì tinh thần sảng khoái.

Trình Ly Nguyệt bế cháu gái nhỏ bé, nhìn rất giống Dạ Lương Thành. Con gái giống bố, điều này rấy nhiều người nói thế,

“Đáng yêu quá.”

Cung Muội Muội cười, qua lại nhìn con gái “Em hy vọng mùa hè nhanh tới, như thế bé con sẽ được chơi đùa rất vui.” Nói xong, cô nhìn Trình Ly Nguyệt hỏi, “Chị dâu, chị và anh trai bao giờ kết hôn thế !”

“Điều này, anh chị chưa thảo luận.” Trình Ly Nguyệt lắc đầu cười.

“Anh chị tổ chức đi ! Đợi anh chị tổ chức xong, em và Dạ Lương Thành sẽ tổ chức lại đám cưới. ” Cung Muội Muội cười, hai người họ còn nợ một đám cưới hoành tráng !

“Được, chị quay về sẽ thảo luận với anh trai em. Đến mùa xuân tổ chức, lúc đó thì rất thuận lợi.”

“Vâng !” Cung Muội Muội trả lời.

Cung Dạ Tiêu và Dạ Lương Thành nói chuyện ở ngoài phòng khách, trao đổi về mấy vấn đề giữa những người đàn ông. Dạ Lương Thành là một người lính kiên cường, nhưng đã bị bé gái này khiến trở lên dịu dàng. Bây giờ, điều hạnh phúc nhất của anh là ở bên vợ và con gái.

Công việc của Dạ Lương Thành được chuyển về thành phố. Anh vẫn còn 3 tuần nghỉ phép, có thể tiếp tục ở bên vợ con một thời gian. Nhưng hết thời gian ấy, anh ấy sẽ phải tạm xa cách.

Đây là điều anh luôn lo lắng. Anh không muốn vợ và con gái chuyển vào sống trong trại quân đội. Anh chưa thảo luận với Cung Muội Muội về chuyện đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.